- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƠ PHƯƠNG UY- BÊN KIA THINH LẶNG

26 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 35692)


phuong_uy-content

 Phương Uy- Bình Thuận 2014


Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu. Phương Uy là bút danh, hiện đang sống và làm việc tại Bình Thuận. Thơ của Phương Uy nhẹ nhàng , chừng mực, nhưng sâu lắng. Mời quí độc giả và văn hữu cùng đi vào thế giới thơ của Phương Uy.

Tạp Chí Hợp Lưu

 

SAU Ô CỬA THÁNG BA

 

chiều cười cười với em qua ô cửa sổ hẹp

em muốn đưa tay ra để chạm tháng 3

hương điệp vàng lóng lánh

trang điểm một mùa xa

 

chiều thầm thì hát khúc ca không trở lại

nắng biếng lười rớt trên tán cây đã khô

chút diệp lục tàn không níu được dư âm xưa

rát gió cười lẫm liệt

 

vòng tay khát một cơn mưa

chiều ngân nga trên em nỗi nhớ cẩm thạch

màu son môi thường mau lem

khoảnh khắc nào khó níu giữ

 

ừ, em thèm chút êm đềm

anh đừng sáo mòn ngày tháng cũ

cồn mưa hư hoại vừa lên

đừng xếp cho thẳng thớm những câu từ đã đã lâu rồi héo rũ

 

để cho em một chiều xông xênh

 

câu ca mắc lưới ràng ở lại

cải ngồng chưa độ ra hoa

chiều rơi tự do như câu hát

ngàn năm đâu đã xoa nhòa

 

Phương Uy

 

 

NGÀY NGHE CƠN MỚ DI CĂN

 

tôi đã nuôi cơn nhớ của tôi bằng tất cả hồi ức

về em

ngày tháng ba em không một lần giữ lại

ngày chật chội

ngày lạnh tăm

ngày không ăn năn

bắt chi tiếng cười méo mó

cơn nhớ tội nghiệp khát đói

ăn dần

kí ức tội nghiệp đau nhói

trăm năm

ngày thổi tiếng tiêu chiều đứt đoạn

mê cung mộng mị âm trầm

ngày câu thơ loạn nhịp

ngày nghe cơn mớ di căn

 

Phương Uy

 

 

CÓ BỮA BẮT GẶP KHUÔN MẶT MÌNH

 

Có những bữa lê thê ngồi xếp chữ

ghép nỗi buồn lên vô tận rong rêu

em có bữa nhìn tôi cười ngạo nghễ

chữ nghĩa hoang trong vô tận tiêu điều

 

Có những bữa nhặt cô đơn giả tạo

ôm nỗi buồn vừa mượn ở trùng khơi

em có bữa nhìn tôi đầy nghi hoặc

đáy xanh xao có thật giữa cuộc đời?

 

Có những bữa lấy niềm vui kí gửi

vào niềm yêu đã vỡ giữa giấc mơ

em rẻ rúng một nụ cười khuyết tật

để niềm ngoan đổ vỡ giữa mơ hồ

 

Cũng có bữa giữa lơ ngơ chợt gặp

khuôn mặt mình từ rẻ mạt bài thơ

 

Phương Uy

 

KHÔNG VƯỢT THOÁT KHỎI NỖI NHỚ

 

ừ thì quên lãng như mây

cuối đường tháng Ba rát nắng

tổ mối khô sau hè

đống lá xào xạc vắng

buồn

bên cành vi ô lét héo rũ

bụi mù trên lá

căn phòng hanh mùi mồ hôi

nghe gió tháng Ba dẫm chân lên mặt trời

em không về nữa

như mưa xa

 

ngày trôi điệu lạc

bụi rêu hoang tưởng một chiếc hôn

thắp đèn ma trơi vớt phù du

nhành hoa vi ô lét vẫn không tươi

thôi xanh màu kí ức

em với mù xa

mượn một con trốt gió vẽ lãng quên

để đi qua hết nuối ức xuân màu rã mục

cũng không bôi lem được những ngày vừa khuất mặt

chỉ thấy những con buồn cứ chênh chao

chạy sấp ngữa cũng không vượt thoát khỏi nỗi nhớ

những ngọn gió kí ức thổi nóng buốt tôi tháng Ba

kỉ niệm run lẩy bẩy

chờ một cơn mưa về xõa tóc đêm qua

 

Phương Uy

 

BÊN KIA THINH LẶNG

 

 

cô gái đã biến mất vào nửa buổi chiều

nơi những tiếng ve nở rộ

hàng cây nhảy múa trong gió và bụi mù

tôi ngồi chuyện trò với những câu nói của mình

tảng đá dưới chân tôi gào lên câm lặng

trong nhà

chiếc ti vi độc thoại

về sự ngộ độc và những cuộc mất tích

.

.

.

người đã bỏ đi từ năm ngoái .

.

.

.

tôi lột chiếc bóng in trên vách tường ngày hôm qua

một luồng ánh sáng lóe qua lổ đinh

đó là tuổi trẻ không sợ hãi

tôi đã không thể viết những ngôn từ dịu dàng bay bổng kể từ ngày em đi

đã tẩm liệm những dòng sông xanh những tán cây xanh những đám mây xanh

vào

xa

kiệt

cùng

trí nhớ

em mất hút vào bầu trời không màu

 tôi ngồi bên các dấu câu bị hỏng

rủ rê ngọn gió cùng cất cao giọng hát

rủ rê hàng cây trở về với khu vườn

nơi bầy chim lạnh không hót khi trời không mưa

bầy chim mù lòa mà em đã bỏ rơi sau lễ phóng sinh mùa tết

một loạt những vết thương nhỏ đang thành hình

trong tôi

đừng

chảy

máu

nữa!

mệt rồi, tôi!

Đã bỏ lại nỗi nhớ ở nhà

và chạy mệt nhoài trên đường

chân bỏng rát

con đường nối dài về quá khứ

đá sắc lặng lẽ

cứa

nát

dấu chân nguyệt bạch

ngày chiêm bao về cuộc trăng mật

nơi những tảng đá trổ hoa

đám sao trời rơi dày trên lòng suối khô

ngày chói lòa suy niệm

tôi nói chuyện với người

trong thinh lặng

tột cùng

bên kia bóng tối

phải chăng

người đã lãng quên tôi?

 

Phương Uy

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 88125)
Bạn có thấy đâu đó, người ta bày bán ba hình tượng ngồi riêng rẽ với hai bàn tay bịt kín hai mắt, bịt kín đôi tai, bịt kín miệng? Hay có lúc ba người ngồi chồng lên nhau theo thể hình tháp. Đứng nhìn lâu, có chút sảng khoái ở nghệ thuật mời chào. Nhưng đem về tập tành chủ nghĩa sống theo. Không thấy. Không nghe. Không nói. Bạn mới thấy nỗi niềm của từng nhịp thở ở đôi tay người.
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 114397)
Em Người đàn bà sống dậy lúc nửa đêm icon bật sáng Lang thang trong thế giới ngôn từ Đi về bằng đôi chân giả Dối gạt nhau qua lũ hình nhân sặc sỡ Sắc màu
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 73778)
Một cái chết tức tưởi, phi lí như thân phận con người trên cõi đời, như Albert Camus đã nhận xét trước kia. Ở tuổi 46, hai năm sau ngày lãnh giải Nobel. Trong túi xách của ông có đựng bản thảo cuốn tự sự hư cấu còn dang dở Le Premier Homme (Người đầu tiên), kí ức tặng mẹ, “người sẽ không đọc được nó’’. Cây ngô đồng (không hiểu sao) nay không còn nữa, chỉ có đài tưởng niệm dựng ở ven làng. (1)
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 95614)
Sự thật là tôi không khóc khi chị cướp mất người đàn ông của tôi. Chị trơ trẽn mơn trớn anh ngay trước mắt tôi, rồi lại giả đò lúng túng vì những hành động ấy. Giá tôi có thể đẩy chị về nơi thật xa. Đẩy chị vào khoảng không vô chừng của bóng tối, trong sa mạc, cát bụi.
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 82746)
Thật trơ trẽn, chúng nó hít hà, giá mà bóp vú em - dù chỉ qua lớp áo bà ba và áo nịt - được cái thì dù tử thần bảo phải nhượng cho mươi tuổi thọ, chúng cũng ký cả hai tay. Chàng cười diễu, bọn mày chẳng biết thế nào là tình ái. Chẳng chịu khó tìm phương đến đích. Nếu chinh phục được họ, sá gì hai quả đào mưng sữa kia chứ, bao nhiêu hầm mỏ ruộng nương mà các cô không dâng sạch cho tình lang?
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 94424)
...Cô y tá nựng tôi! Tôi chồm lên ngang vai rồi liếm vào mồm, cô ngã ngửa ra, tôi tiếp tục vồ lấy. Tôi hôn cô. Tôi hít cô. Tôi xé quần áo cô. Tôi kiên quyết không rời cô. Tôi không có ý thức, mà cũng chẳng biết đạo đức là gì? Tôi đã tấn công cô y tá, đấy là họ bảo tôi thế, có người bàn thiến hai hạt dái của tôi...
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 93938)
Nơi nào mùa xuân bắt đầu? Mùa Xuân bắt đầu từ những mầm cây non còn ngủ sâu dưới lòng đất giữa mùa Đông giá buốt. Chúng là những đứa con của các cây bố cường tráng, khỏe mạnh; và những cây mẹ dẻo dai, sum suê kết quả suốt mùa Hạ thơm lừng; sau những đêm ấm nồng lửa nhiệt đới và mặt trời không bao giờ tắt giữa đôi tay. Các bố mẹ cây gửi tình yêu của họ trong bọc lụa theo gió, để những đứa con mang mùa Xuân đến cho mặt đất và muôn loài.
15 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 96681)
Chuyên đề Tạp chí Văn : Nhiều Tác Giả (văn hóa) Sau chuyên đề về Tập san văn chương Ý THỨC, Văn Chương Việt hân hạnh được giới thiệu chuyên đề về Tạp chí Văn và chân dung những người đã dựng nên tờ tạp chí một thời vang bóng này.
14 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 119872)
Cũng chẳng cần mầu xanh của lá mầu đỏ của hoa hồng chỉ thấy trong veo như nước lọc nước tan trên môi nước hòa trong mắt làm thế nào mà tách được nước ra
14 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 122432)
Tháng sáu bắt đầu bằng cành hoa mong manh Trưa nắng chói chang lấp lánh mảnh thuỷ tinh vỡ Theo vòng tay buông lơi Mùa hè trở lại ở góc 360 Những cánh phù du trĩu nặng mắt chiều