Quên lãng- ảnh Dương Đức Sơn
Ngày lễ Tình Yêu, tình nhân vợ xin về sớm. Xếp lườm, bạn ghẹo, cứ tất tả ra về. Hẹn gặp tình nhân chồng ở nhà, rồi lên phi trường đón Má vợ.
Anh Tư đi vòng vòng, dặn dò, hễ Má ra thì đến đứng dưới cái bảng Hudson. Ngồi vêu cả tiếng, nhân viên phi trường đẩy Má ra hẳn bên ngoài cho rộng chỗ, tình nhân chồng bắt đầu gầm gừ, đã dặn đến chỗ cái bảng cho dễ tìm. Nhưng nhân viên phi trường không rảnh để lách. Mặt chù ụ.
Lên xe, Má thả trái bom đầu tiên:
_Má mới tìm được một đứa con (!!!)
_Là?
_Con Chỉnh, mày có biết nó không? Sao tao ở Mỹ bấy lâu không bao giờ biết nó, bây giờ phát giác ra nó giống tao quá trời.
_Má còn gặp ai nữa không?
_Còn, thằng Dũng.
_Ảnh là con Má hay con ai?
_Không, nó là rể, chồng con Chỉnh. Mà, mày có biết nó không?
_Con biết chứ, con sinh ra đã thấy bả, rồi lớn lên ở chung nhà!!!!
Tình nhân chồng bắt đầu ngó ngoáy, lắc lắc cái đầu như con gà tre sửa soạn đá, lông cổ từ từ xù lên.
_Con nói cho Má biết, ông Reagan kia kìa, bà vợ mấy chục năm mà ổng còn quên không biết bả là ai, không phải mình Má có bịnh mất nhớ (!!!!)
_Nhưng tao đâu có mất nhớ.
_Không mất nhớ thì là cái gì, bà vợ ngủ bên cạnh (!!!) mấy mươi năm còn quên thì cũng như Má mới tìm được đứa con.
Tình nhân gà tre bắt đầu thao thao cái bịnh mất nhớ, má vợ ngó ra ngoài đường xá mặt nhởn nhơ, tình nhân vợ ngồi sau co rúm người như chim cút, hồi hộp sợ thánh chiến nổ ra trên từng cây số.
_Má nói cho con biết, má không có bịnh mất nhớ. Tụi nó tính gạt tao, bảo con Quỳnh Anh là cháu ngoại tao, tao vạc vào mặt chúng nó. Cháu ngoại của tao tao bồng ẵm bao nhiêu năm, đâu phải là cái con bú dzù đeo kính đó.
_Ừ, đời còn dài lắm, má cứ chờ đi, năm sau sẽ tìm thấy đứa con khác.
_Mà không biết sao tao quên lạ kỳ. Con Chỉnh trước khi vào máy bay còn dặn, 2 trái soài cát cho 2 chị em mày, mà vào hải quan nó hỏi có trái cây không thì má lại quên.
_Rồi sao?
_Thì nó nói thôi đi đi.
Gà tre lại xù lông gáy te te:
_Đó, để má nói không mất trí (đã tìm ra chữ khác!!!!) Mệt.
_Mất trí sao Má biết mày là thằng Tư.
_Không nói nữa.
Chim cút ngồi sau làm dấu thánh giá.
Về nhà, lên mạng nhòm xem mặt trận miền Tây ra sao.
Khổng tử Houston ra chiêu trước, giọng chua chát chúc phe ta yêu lai láng. Lão khọm lối xóm củ mỉ cù mì tặng Khổng tử và cả anh em Tụ Hiền trang một bài viết.
Trang chủ Wichita thỏ thẻ:
_Khổng tử nhà mình suốt đời sống cho tình yêu. Hãy đọc lại những tập thơ
của bác thì rõ.
Rồi đây bác cũng sẽ chết cho tình yêu. Chỉ có ngài Ngộ chữ (gọi lão khọm là
ngài !!!) của chúng ta là không có trái tim cho tình, chỉ có trái tim cho chữ.
Thế nên ngày Valentines thay vì dẫn vợ đi ăn tiệm thì cứ vùi đầu vào cái còm mở
đầu bài viết mới. Rõ chán !
Bên kia đại dương, Úc thòi lòi pháo kích:
_Theo văn phong cải lương của Khổng tử thì hôn nhân là “The River of no-return”, đạo đức như tớ thì đời vợ chồng là “thánh giá Chúa gửi,” vì như lời thánh kinh đã nói: “Này ta bảo thật các con: những gã đực rựa nào vừa đi làm đổ mồ hôi lấy tiền nuôi gia đình, vừa nhẫn nhục sống trong cảnh vợ chúa chồng tôi, thì dù có bay bướm chút đỉnh, nước Thiên Đàng vẫn chính là của họ.”
Bên Cali thánh cô lẩm nhẩm gật đầu “amen,” Houston bị pháo kích bèn đáp lễ:
_Vác thánh giá bằng giấy mà cứ lên giọng kể lể goài. Thôi thì xin Chúa cứ để hắn sa chước cám dỗ rồi hẵng cứu hắn cho khỏi sự dữ.
Không biết bên kia đại dương có amen cho rõ to. Tắt máy vào giường, tình nhân gà tre đã gáy o o, chuồng gà đã đóng cửa. Tình nhân chim cút, thánh cô Cali, phát giác từ lúc tậu được cái chuồng gà thì tháng Hai thiếu thêm một ngày.
Lưu Na
02/14/2014