Đình Nguyên- Photo Cô Gái Đồ Long
Mẹ chưa bao giờ biết đến ngày Valentine!
Mẹ chờ con về đã 40 cái Tết
Mẹ vẫn hàng đêm nguyện cầu
cho con
Mẹ nghe tiếng con văng vẳng đâu đó
nhập nhòa, rì rào như
lẫn vào tiếng sóng
Giọt nước mắt lăn
dài trên gương mặt mẹ
khi nghe ba tiếng
hòa bình rồi!
Ngày đó
Sài gòn đổ mưa trong lòng mẹ!
Con vẫn chưa về!
Mẹ tiễn con đi một ngày sau Tết
Trời xuân buốt giá hơn
vì đạn pháo chở thêm cái lạnh về
từ phía Bắc
Chiếc áo mẹ để dành cho con
vẫn còn nằm trong tủ
Con chưa về mặc
lần nào từ hôm ấy!
Mới đó mà
đã 35 mùa rét trôi qua
Nhanh như những sợi tóc mẹ
thay màu
mẹ không hay biết
Nhanh như tấm lưng mẹ
còng thêm
vì mỗi ngày
gánh nặng
nỗi chờ mong
Cái ngày mà người ta gọi là Valentine
Mẹ chưa hề biết!
Mẹ chỉ biết tình yêu
của cha con
dành cho mẹ
Để rồi ngày có con
Mẹ lại dành
tình yêu cho con
Những tình yêu của mẹ
Lần lượt… đi
mãi không về!
70 năm
rồi hơn 80 năm
Mẹ
cỗi
già
Con vẫn chưa về!
Mẹ không cần biết
cái ngày gọi là Valentine
mẹ chỉ biết
ôm lấy những khoảng trống
đợi chờ
tình yêu của mẹ!
11.02.2014
ĐÌNH NGUYÊN
(viết sau khi nghe nhà thơ Vũ Trọng Quang đọc bài thơ của anh, sau đêm nhạc của ca sĩ Lệ Mai)
Gửi ý kiến của bạn