muốn viết nhiều về hạnh phúc về khúc ca nhẹ nhõm không lời nhưng phút giờ này chỉ có nỗi buồn hiện diện chứng nhân cho màn đêm
bỗng nhớ mẹ tôi người luôn kể chuyện bằng những dòng nước mắt lần lượt từng đứa con chào đời và lớn khôn chúng đối thoại với nhau bằng tiếng cười rồi cô đơn không gì tả nổi
tháng sáu tàn sen rụng rơi mang theo mùa hạ tím đẩy cánh diều bằng lăng lên không trung cao xanh thế làm sao ta biết được nhúm thẳm sâu le lói mặt đầm lầy
đời sống này nhạt quá nỗi sợ lá xanh in trên đốm mắt vàng hoa cũ nở cho người thức muộn em cũng đâu còn trẻ nữa phải không
trong câu chuyện đêm nay có mầm non lay thức cây già có mưa đầu mùa triền miên như cơn ngủ và tiếng khóc kia vẫn còn non xanh quá rớt xuống nỗi đau ậm ừ
H oàng
Cung Cambodia,
tôi chết lặng trước tấm bản đồ xứ Miên. Bao gồm đất nước tôi, trãi dài từ Miền
Trung xuống Miền Nam ngày xưa là đất của Cham Pa và Chân Lạp. Người Việt tôi
khởi đầu từ nhà Trần, nhà Nguyễn đã mở rộng bờ cõi như thế này đây…
“ B ất
cứ lúc nào bất cứ ở đâu” tưởng là kể chuyện tình, nhưng không tôi nghĩ khác. Dù
chúng ta không bắt gặp những hình ảnh bắn giết trên chiến trường, nhưng bàng bạc
trong từng chuyện là tâm trạng chán nãn, hỗn loạn, bất cần đời, sống không biết
ngày mai của một lớp thanh niên, của một Sài Gòn trong thời chiến tranh.
J . Maulpoix. nhận xét: Thơ là thứ
đối tượng của ngôn ngữ khó khăn, một sự dũng cảm, một công việc vĩ đại và biến
hóa, đề xuất hay bắt buộc, là sự cô đọng tối đa của sự kiện ngôn ngữ tập trung
trong một không gian thu hẹp.
T rong ký ức em, trong giấc mơ về anh và lúc giật mình về cô
gái mang giày đỏ Ừ quên, chuyện tình mình chỉ có thế Thôi, em giấu bầu ngực căng tròn sau chiếc áo ngực hình cánh
bướm Em giấu bí mật đôi mình trong câu chuyện với người đến sau…
C hiếc xe hơi sang trọng hẳn chở một cán bộ quan trọng nào đó về xã tham quan hoặc công tác, anh Chấn nghĩ vậy và cuống quýt bắt con trâu cố vượt qua đám sình lầy để nhường đường cho xe ô tô. Anh Chấn lo sợ, mồ hôi đổ ra ướt đầm lưng áo.
T ôi đưa tin Nhà văn Phạm Viết Đào bị bắt lên blog Đưa tin mà vẫn không tin Một nhà văn bị bắt Cũng như tôi đã không tin một nhà báo bị bắt có tên là
Trương Duy Nhất. Ôi đất nước tôi "Chơi công an đi bắt quân gian/ béng beng"
LTS: Khánh Trinh là bút danh. Có lẽ Khánh Trinh là người
viết trẻ nhất trong Tạp chí Hợp Lưu hiện nay. Khánh Trinh sinh ngày:
30/08/1991. Quê ở Quế Sơn, Quảng Nam. Hiện là Phóng viên truyền hình
tại Sài gòn. Thơ của Khánh Trinh lạ một cách tự nhiên và nồng nàn như tuổi trẻ…Chúng
tôi hân hạnh giới thiệu những sáng tác của Khánh Trinh đến với quí độc giả và văn
hữu khắp nơi. (TCHL)
" ...Có thể coi đây là bài
viết cuối cùng của nhà báo Vũ Ánh. Và cũng là một "tình cờ định
mệnh", chủ đề của bài là tự do báo chí, một vấn đề ông quan tâm hầu như
suốt cuộc đời làm truyền thông của ông. Chúng tôi xin đăng lại bài này như một
nén hương kính viếng ông, đồng thời bày tỏ, qua ngòi bút của ông, niềm ao ước
sớm có tự do báo chí trên đất nước Việt Nam.” (Diễn Đàn Thế Kỷ)
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.