Những cành bạc lá bạc hoa trắng bạc Tòa lầu đen ô cửa nhưng nhức đen Mắt kim tuyến rung rung ngạo nghễ mũ cánh chuồn Trong mơ hoa ánh thếp Bao vọng thầm ong óng về xưa
Đến từ phía lắc lơ Họ gánh đỏ gánh nâu gánh cả vạn hạt mưa Lay phay đang dạt bay qua phố Họ gánh âu lo nhòe hơi nước Bám u ơ trên rực chói đụn vàng
Họ rao bán thánh thần và bán Mọi hoang vu trên thế dương này Bán hình hài cõi âm cùng với khói Vờn bay sau ảo giác lụi tàn
Có ai mua yêu mến Giấu trong tòa lầu mái ngói đen Có ai mua hài xanh nhẫn ngọc Cúng cho tuổi trăng tròn
Ai nữa vẫy tay mua giùm họ Nét mặt thô thô bước chân xiêu Lần hồi qua cơn ướt át cuối chiều
Họ không tới ngày mai, những ngày mai chết lặng Lồng ngực thời tiết trái tim chẳng rộn ràng Trái tim đập lầm lụi dưới gót chân Sau mỗi bước, cửa thời gian rùng mình lại mở...
L àm sao người ta có thể hãm
hiếp một con vật được. Một con chó, một con mèo, một con ngựa, một con bò. Thật
là ghê tởm. Tưởng tượng nửa thân trước của con vật bị kềm chặt qua một lỗ hổng
trên hàng rào hoặc trên vách tường. Thằng đàn ông dã thú lên cơn điên ở bên này
vách tường đâm sâu cái của nó vào thân thể con vật.
T ây
Nguyên mùa mưa, hiếm có ngày tạnh ráo, sự tàn úa của mùa khô vẫn còn hiển hiện đâu đó, nứt toác những thân cây úng nhựa. Dòng nhựa trắng ứa ra như nước mắt. Đi giữa cánh rừng toàn cây hùng dũng vươn mình trong gió núi mà sao Kiên lại nghĩ đến những người đàn bà đang khóc. Những người đàn bà anh đã gặp, bao gồm cả em đều hóa thân vào những cái cây này.
Theo tốc độ của truyền hình và internet, thói quen của con người cũng dần dần thay đổi. Với mức độ tự do gần như tuyệt đối, internet chuyển tải mau chóng những thông tin, phục vụ con người hữu hiệu hơn, đại chúng hơn. Nhưng, internet cũng đang đưa đến sự phá sản của một số nhật báo, tạp chí và nhà xuất bản trên thế giới. Những tạp chí chuyên về nghệ thuật văn chương Việt Nam ở hải ngoại cũng không ngoại lệ, lần lượt đình bản...
T rang đầu chạy tít lớn “Lễ truy điệu các phục quốc quân hy sinh vì Tổ quốc”. Tôi lơ đãng mở các trang trong. Những tấm ảnh đen trắng với khuôn mặt của các phục quốc quân tử trận trong nước cùng với vị thủ lãnh của họ. Một cái ảnh đập vào mắt tôi. Trời! Thịnh đó, ảnh Thịnh... Tôi đọc vội sơ qua những cột tin về cuộc đụng độ cuối cùng trong vùng tam biên. Tô phở bưng ra, tôi chợt không thấy đói, không nuốt gì được.
K hắp
làng trên xóm dưới ai cũng biết chuyện về lão Hống. Lão có đến ba đời vợ, và không biết bao nhiêu người đàn bà đã sống chung chạ, nhưng rốt cuộc bà nào cũng sớm cuốn gói ra đi. Người ta bảo lão là con gà trống chuồng, có lần trong nhà lão chứa vài mụ đàn bà. Kể ra lão cũng tài, một
mình cai quản hai mụ trên cùng một chiếc giường mà chẳng hề có chuyện.
C hồng Phi dậy từ sớm, để phần cho vợ một lồng cơm sẵn trên bàn để cô mang đi ăn trưa ở công ty. Như mọi sáng, cô xé lại khẩu phần ăn của mình là một mẩu bánh mì và ít thức ăn đem sang cho Miki. Rồi mới đi làm. Cũng như thường lệ, nó lại lẽo đẽo chạy theo chiếc xe máy của cô...
T ôi
không phải là người đàn bà luôn chơi trò ú tim để đi tìm một tình yêu đích thực. Tuổi trẻ ai mà chẳng có một tình yêu dù nó có đẹp hay không thì đó vẫn là tình yêu. Tôi đã yêu. Yêu mê mệt. Yêu đắm đuối. Yêu trong cơn hoan lạc của tiếng sét ái tình bậm vào tôi. Tôi đã không thể dứt ra.
Và cứ thế tôi trượt dài trong men say tình ái.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.