Những cành bạc lá bạc hoa trắng bạc Tòa lầu đen ô cửa nhưng nhức đen Mắt kim tuyến rung rung ngạo nghễ mũ cánh chuồn Trong mơ hoa ánh thếp Bao vọng thầm ong óng về xưa
Đến từ phía lắc lơ Họ gánh đỏ gánh nâu gánh cả vạn hạt mưa Lay phay đang dạt bay qua phố Họ gánh âu lo nhòe hơi nước Bám u ơ trên rực chói đụn vàng
Họ rao bán thánh thần và bán Mọi hoang vu trên thế dương này Bán hình hài cõi âm cùng với khói Vờn bay sau ảo giác lụi tàn
Có ai mua yêu mến Giấu trong tòa lầu mái ngói đen Có ai mua hài xanh nhẫn ngọc Cúng cho tuổi trăng tròn
Ai nữa vẫy tay mua giùm họ Nét mặt thô thô bước chân xiêu Lần hồi qua cơn ướt át cuối chiều
Họ không tới ngày mai, những ngày mai chết lặng Lồng ngực thời tiết trái tim chẳng rộn ràng Trái tim đập lầm lụi dưới gót chân Sau mỗi bước, cửa thời gian rùng mình lại mở...
g iao thức của nỗi buồn trở thành phạm pháp những chiếc vé đi vào lễ hội được mua bằng máu tự dô nhân danh tự do với chiến thắng cuối cùng là cầm tù được tự do
“Ai
cầm gươm sẽ chết vì gươm, ai cầm bút sẽ chết vì bút. Tôi viết kinh sẽ chết vì
kinh”. Đặng Thơ Thơ đã viết như vậy trong truyện ngắn “ Đi tìm bản kinh thánh
cuối” như một
trải nghiệm cần thiết của nhân loại và dân tộc mình.
Lần đầu tiên đọc truyện của Trần Vũ, tôi sốc...Thật vậy, nếu ai đã từng đọc truyện của ông sẽ có cảm
giác choáng váng trong ma trận chữ nghĩa của nhà văn. Truyện của Trần Vũ luôn
tạo ấn tượng đặc biệt nơi người đọc, đồng thời cũng gây nhiều tranh cãi trong
làng văn.
“Kính gửi chị…..Tạp chí Văn đã đình chỉ đã vài tháng rồi
nhưng chúng tôi chưa thông báo cho độc giả kịp. Thành thật xin lỗi chị”. Một
cảm giác hụt hẩng và bàng hoàng xâm chiếm hồn tôi. Một mất mác vô cùng lớn bỗng
làm tôi xốn xang như tôi vừa đánh mất một điều gì quí giá trong cuộc đời mình...
T háng
3 năm 75, cái hiền hòa thơ mộng của thành phố Nha Trang đã biến mất. Đà Nẵng đã
thất thủ, dân và lính từ Kontum, Pleiku đang ào ạt đổ về thành phố biển. Thành
phố bụi bặm và đông nghẹt người di tản với khuôn mặt ngơ ngác lo âu, những
chiếc xe M-113 phủ lá cây ngụy trang từ Tây Nguyên ầm ì chạy vào thành phố và
ngồi sau những khẩu đại liên là những người lính mệt mỏi đăm chiêu.
H ọ
đang chơi trò “con thỏ” trên chiếc giường rộng 4x4m khi cơn bão Magic vượt qua cửa biển tràn vào thành phố. Thực ra Marilyn không thích mấy tư
thế này, nàng thích trò “cưỡi ngựa” hơn...
M i không bầy đàn, mi cũng không phe cánh hẩu Những kẻ khôn ngoan hơn mi đã chết hay gãy cánh từ lâu Những tên áp-phe, mặt rô Những tên lại cái, xăng pha nhớt... tàng ẩn điên loạn chụp giựt từng cơ hội
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.