- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

LẬP TRÌNH

14 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 111418)

saigonnhobien_2-content

I.

hydro + 2 oxy = nước

lệnh restore

on (press) {ngôn luận (“ safety” lock)}

 

bên ngoài khuôn khổ mở

gõ lên bàn phím on

ngoặc đơn xuất hiện sau cánh cửa

đánh dấu press nằm đợi ngoài sương

đóng ngoặc sáng kiến

vay mộng câu hỏi nước pháp quyền 

cơn đau giáo dục

trở về trong ngoặc kép quyết định searching

ngôn luận điểm huyệt câm

mở rộng đôi dấu nhắc

của sự chuyển hoá thoái trào

phẩy tiếng kêu trí tuệ

chạy dài bước chân quyền lực lưu trú

ấn định safety lock thông số AQ

pháp lệnh hoại thư bằng phím enter

 

II.

truy cập biên niên sử

lời ca mô phỏng

hiện thực biến sắc 

dưỡng khí chỉ có hình Washington 

đan rối lập trình hơi thở bằng đồng đô la

cuộc hành trình về miền đất lạ không phụ chú

ngôn ngữ chuyển tải bằng ký hiệu câm

hình thù màu mắt đen

 

ném mình vào đêm thẳm

gán lệnh action

tháng ngày đâm cỏ rối

ngược gió lòng tin vô định

màu kiến thức thô

tiếng nói ẩn vào trong

ghi nhận vạn ngày cải cách

ngó nhìn quá khứ của trang giáo khoa khuôn rập

 

tương lai mở cửa đón mùi văn hóa đa quốc của ký sinh trùng trú ẩn

đào thoát cái nhìn phiến diện vuông góc

mỹ từ được khoác lên những hình nhân di động

tước quyền được sống của nước

 

III.

là ai

gặm nhấm sắc màu định dự

hoài nghi tiếng kêu loài sói

đẩy chiếc bóng hướng đến giao thời

âm hưởng nồng mùi khoái lạc

trưa lời hứa

qui hoạch dự án phá sản màu xanh nơi đất

kéo dài điều luật bên vỏ chai mê loạn

vị thời gian là độc dược ăn mòn tận tủy

không bào chữa

kẻ đào tẩu trên nẻo đường sám hối

còn không linh hồn cứu chuộc

đếm ngày trả lại cho cát

 

nỗi sầu khắc lên bia mộ

an tư công chúa

lột trần thân ghìm cương vó ngựa mông

tự hào vũ điệu văn hiến

vết đau đỏ máu

nhan sắc bài ca ai oán

trải bao thế kỷ hành khúc lập lại

tầm nhìn chưa định dạng

 

IV.

lệnh go to...

on (press) {go to and stop (1),}

xé nát biên độ on tập quán cũ

đóng ngoặc bán thân rao giá năm trăm đô

khoảng cách không đồng chủng

móc đơn lăn nhục tuổi 18

rời xa quê hương gẫy vụn da thịt

nằm nghe tế bào thèm sự sống

qua rồi giấc mơ non

 

ngó về quá khứ huyền trân

lời giao kết hiến thân chiêm thành

mở rộng bình thuận đậm vết cắt tháp chàm

liệm tình với nước

dấu móc mở trừng chiếm hữu

lạnh cơn khát cột vào dĩ vãng

phẩy đêm mưa không đợi tuổi

đối lập móc đơn chuyển thể

 

V.

lệnh quit...

On (press) fscommand, “quit”

rát bỏng quê hương bài toán dở

dựng tâm sầu giải từng đáp án

ở nơi nào phân huỷ đạo đức thấm nhuần tinh thể

khói tông vào ngoặc đơn dậy mùi ma túy

man mác cổ họng rướm máu hồn thơ

xưa yêu thơ trong lăng kính mơ hồng

nay yêu thơ trăn trở phóng nhìn

hiện thực ở đâu

phếch mù tâm hạnh phúc

 

ném cái cười địa vị

còn không chân lý im lặng

cuộc chạy đua truy tìm lý lẽ

hồi ức bỏ ngang đạo đức kinh thánh

tĩnh mạch giục giã lời đùa khinh bỉ

nín thở trí não hướng định tinh vi

tan màu mắt tự do nằm trong khuôn khổ

trốn vào ngoặc kép

thi hành lệnh quit khiêm tốn hy sinh

 

dưỡng khí không còn thở bằng mũi bằng oxy cổ đại

chỉ là bằng miệng bằng tay cầm đầy xấp bạc polymer

 
Trần Hồ Thuý Hằng
11/09/2006
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
18 Tháng Tám 201512:59 SA(Xem: 44771)
LTS: Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu, Dương Phương Linh sống và làm việc tại Paris. Ngoài sáng tác thơ, cô còn vẽ và soạn nhạc. Chúng tôi hân hạnh giới thiệu những tác phẩm của Dương Phương Linh đến với quý độc giả và văn hữu Hợp Lưu.
14 Tháng Tám 20151:33 SA(Xem: 35008)
Mang tiếng lấy chồng có cái mát Việt Kiều gia thế, sang đến nơi mới vở lẽ gả ta chỉ giàu mỗi mớ chữ vô dụng, uổng công thị mưu toan tính toán lấy chồng đi Mỹ. Bỏ làng bỏ xóm theo gả sang đây sinh con đẻ cái, thị làm việc đầu tắt mặt tối. Làm quần quật bao nhiêu cũng không đủ ăn thua với thiên hạ.
12 Tháng Tám 20153:54 SA(Xem: 30376)
Dù ai có nghệ sĩ tính tận mây xanh, vốn coi tiền chả ra gì, chắc cũng có lúc phải lúng túng im lặng, khi vắng nó. Ít tiền mà để anh bạn mới quen bao cho bữa nhậu lớn hai người, để nợ mãi một bữa nhậu, thì chắc chừng nào bao lại được thì mới dám bè bạn tiếp với người ta. Ít tiền sao dám rủ rê ai, không rủ không đến với ai thì có ai chơi với mình.
12 Tháng Tám 20153:45 SA(Xem: 30933)
Khung cửa sổ. Những con người đang di chuyển ở phía dưới con đường. Tạp âm trộn lẫn vào nhau: tiếng người và tiếng còi xe rú rít. Nga tìm kiếm một chút trong trẻo xung quanh, nhưng cái váng vất kia chỉ làm bẹp dí quả tim xuống phía dưới lồng ngực.
12 Tháng Tám 20153:27 SA(Xem: 32613)
Thời đó, và có thể còn đậm nét ở thế hệ của tôi (1940), văn nghệ, văn chương theo định nghĩa của Xuân Diệu là “run với gió, mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây”. Mây gió trăng, sao, bầu trời xanh biền biệt vẫn là những đề tài muôn thưở của văn hoá, văn học. Thiên nhiên vẫn mãi là cái nền để thị hiện sự hiện hữu và tâm cảm của con người. Cái vở tuồng đời sống cần có mộït sân khấu để người ta yêu nhau, ghét nhau, ham muốn, thù hận, chiến tranh. Mặt trời lên, mang hơi ấm và sự bao bọc yên bình, đêm về với niềm đe doạ nhưng cũng đầy quyến rũ của một vũ trụ thăm thẳm “thiên la địa võng” vây bủa chung quanh.
06 Tháng Tám 20152:42 SA(Xem: 31393)
những mảnh vỡ quá khứ một hôm cắt đứt niềm tin cái thói hèn trở chứng trong một ngày bi quan
06 Tháng Tám 20152:28 SA(Xem: 15604)
Lễ Đầu Hàng Của Ông Cháu Mạc Đăng Dung (30/11/1540-29/4/1541) tiếp cận một thời khoảng dày phủ sương mù của những cuộc tâm lý chiến giữa Trung Hoa và Việt Nam, kéo dài từ thời thượng và trung cổ, tới hiện tại, cũng như các phe phái đối nghịch nhau tại mỗi nước.
04 Tháng Tám 20151:25 SA(Xem: 31913)
“ Tôi nhìn người đàn bà qua lớp gương mờ - tái nhợt như một cái xác chết di động. Gương mặt người đàn bà còn tinh tươm những trăn trở, héo úa. Cơn hoảng loạn còn in sâu vào đồng tử, nó trao tráo như mắt của một con cá đang mắc vào chiếc lao móc.”
04 Tháng Tám 20151:15 SA(Xem: 33880)
Em khóc trên ngực anh bằng đôi mắt của ngàn năm về trước nơi chúng mình gặp nhau miệng vực thấy cánh sao rụng xuống lưng chừng
02 Tháng Tám 201511:48 CH(Xem: 30981)
Cô chờ cho thời gian trôi dần tới nửa đêm, trong căn phòng không bật đèn bóng tối như đang trùm lấy tất cả; nằm trên tấm nệm mỏng, cô nhìn lên trần nhà. Một con thằn lằn đang ẩn mình trong bóng tối thỉnh thoảng lại chắc lưỡi khe khẽ. Đêm tưởng chừng như tĩnh lặng nhưng lại ẩn chứa trong mình vô vàn âm thanh.