Âm sắc lạnh tanh như huyệt địa truyền qua em những tần sóng vô hình
Anh Sản sinh ra triệu triệu nỗi buồn Và gởi chúng vào bóng tối Khấp khởi những nụ cười chồng chéo lên nụ cười Xô vào màn đêm Thành những bóng ma kì dị. Đuổi theo em
Em Người đàn bà sống dậy lúc nửa đêm icon bật sáng Lang thang trong thế giới ngôn từ Đi về bằng đôi chân giả Dối gạt nhau qua lũ hình nhân sặc sỡ Sắc màu
Em Chưa bao giờ đủ hận thù để kéo mình qua bóng tối khi những âm hưởng kia chỉ là cạm bẫy giăng mắc quanh em Như tấm lưới mang khuôn mặt của người đàn ông Được sinh ra để giữ một điều bí mật Cho riêng mình
Chúng ta Đuổi bắt nhau qua ảo ảnh . giận hờn nhau qua ảo ảnh chửi rủa nhau qua ảo ảnh
duy nhất một điều... không thể là ảo ảnh nếu tìm ra Hãy cất dùm em thật kỹ Nghe anh
Em chỉ muốn nhìn anh
Em muốn viết lên tay mình điều gì đó về anh Lại lưỡng lự, tần ngần….
Em muốn cắn thật sâu dấu răng để lại Trên môi anh Lại thận trọng, mắng mình ngu dại Nỡ lòng nào… Em muốn gào lên âm hưởng của ngày Trượt tới màn đêm Tiếng yêu anh,nằm trong thanh quản. chỉ chực chờ chắp cánh bay lên..
Em muốn soi đến tận cùng Để được ngắm linh hồn anh rời rã Nhưng tại sao ? tại sao ? Em chỉ lặng lẽ nhìn…
Tiếng trăm năm …giam giữ Và ảo tưởng dìm sâu tất cả Cháy rụi mọi thỉnh cầu … Em bơ vơ chìm vào bản ngã Dự cảm nào nhen nhóm tiếng xa nhau ..
Đ êm
qua tôi thấy Mèo con trong giấc mơ. Vẫn nét mặt bầu bầu, vành môi cong
lên cười tươi thắm. Trong mơ tôi thấy 2 đứa vẫn trẻ như một ngày năm cũ, nhưng lại có một thoáng ngại ngần, rồi Mèo con lên tiếng như giữa chúng tôi chưa hề có khoảng cách 15 năm. Mười lăm năm, mười lăm năm ấy biết bao tình[...]Chả biết là phòng hội hay phòng ăn, tôi
vào lấy thức ăn như khi xưa từng lấy cho nhau.
B ao nhiêu năm qua ở xứ ngưới, anh vẫn
còn nhớ lại có những chiều trên đảo, anh đứng một mình trên đồi, nhìn biển rộng
mênh mông, nhìn những đám mây bay lang thang trên nền trời xanh, nhìn những đám
cỏ may theo gió thổi chạy vờn về cuối đảo, tự nhiên làm cho anh thấy mong nhớ
một cái gì xa xôi. Mây và cỏ may thường làm gợi nhớ đến dĩ vãng...
C huyện
này chắc ít ai biết. Nhạc sĩ Thu Hồ ngày xưa vốn là ca sĩ. Lần đầu tiên ông xuất hiện hát ở Huế vào năm 1936, ông đã trình bày bài “La Chanson du Gondolier” và được công chúng hoan nghênh nhiệt liệt. Lúc đó tôi chưa ra đời. Nhưng bài hát anh chèo thuyền gondola thì chúng ta hầu như ai cũng biết.
S huhun
mang ánh mắt của một lời nguyền, thứ ánh mắt in trên một thỏi sắt. Nhìn
hắn như một lưỡi kiếm bén mang linh hồn của Musashi Miyamoto. Tôi biết đến Musashi khi nào tôi không thể xác định, tên của võ sĩ vang danh trên
khắp lục địa Bắc Á. Musashi trao cho Nhật Bản sức mạnh của kẻ yếm thế: Go rin no sho. Thuật xâm chiếm của vũ trụ như hai giải ngân hà nhập một,
như hai lưỡi kiếm của hai mắt phải nhập một.
H ằng
đêm tôi sống trong lo sợ. Chung quanh tĩnh lặng, tối ám đến hoang mang.
Gió lộng đánh phần phật trên các cánh cửa. Cứ độ giữa đêm, tiếng chân thình thịch đến từ xa, từng bước dẫm nặng nề. Tôi thu mình, rúc sát vào vách. Tôi trong suốt trong màu mực của đêm, không nhìn thấy cả chính mình...
P hật
giáo đã đồng hành cùng dân tộc gần hai nghìn năm qua, có những đóng góp
quan trọng không chỉ trong sự phát triển văn hóa dân tộc, mà còn trong công cuộc kiến thiết và bảo vệ đất nước thời kỳ đầu quốc gia tự chủ vô vàn gian khó... nhận thức rõ hơn cái “nhiệm trọng đạo viễn” của mình trước đất nước và dân tộc, chứ không phải chỉ biết chăm chú xây chùa đúc tượng...
N ói chung, người ta nghĩ đến giải nobel văn học cho Trần Dần. Tuy nhiên, Trần Dần còn có thể được xét tặng một giải nobel nữa: nobel hòa bình, nobel chính trị. Bài viết này đề xuất vấn đề đó.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.