Đi tìm dấu vết ngày qua Vết son môi in hình trên áo Gió giong khúc mặt trời Em chân trần, cát bụi Đi tìm nguời đàn bà trong câu hát đưa môi Chiếc áo trẻ con hình chú mèo bắt chuột Ngây ngô nụ cười À ơi… Tháng bảy mưa ngâu chuồn chuồn ướt áo Em mang gót thị thành chảy hội ca dao Lá trầu xanh gói lòng cau nhỏ Mang cả trời cổ tích những hanh hao Về đi thôi nhật ký ngày chân đất Gốc đa già bà kể lá bùa yêu Em ôm giấc thị thành nửa mùa cổ tích Hỏi gió trời sao giấu lá bùa yêu
Hà Nội: 17/6/2010
Xuân thì…
Khi năm tháng qua đi Trên ngón tay năm ngón lằn vết cổ làm con gái làm đàn bà làm người đan sợi nhớ Ngón tay em nước mắt biết làm trò Bàn chân luôn biết cách giả vờ Tìm lại những điều còn mất ngủ Bán môi ngoan cho những lần ngạt thở Lời yêu anh hiền hơn cỏ tháng tư Ai đánh cắp thời gian têm trầu không nhà ngoại Chuồn chuồn kim cõng cỏ trốn mặt trời Run một bờ môi âm ừ biết nói Ngẫu hứng đan khăn khi mùa rét qua thời Bói tình duyên sim tím ven đồi Gặm nỗi buồn bên chiếc hài thêu hoa cũ Ngàn xưa hoa cau rụng xuống vườn trầu Còn em ngầu hứng tô chút trầm nâu Cong cong lưng ong hình dấu hỏi Ngửa mặt hỏi trời gió về đâu Lời yêu rụng xuống lối vườn trầu Nỗi buồn để lại mắt hoa cau Luồn kim se sợi đùa yêu thật Thời gian liệu có nổi xuân thì…
Lúc này, bên những vết tích còn lại của bản Thái hoang tàn, Cư có cảm tưởng lạc vào nơi từng ghi dấu sự tích kể về cô gái con tạo bản đã héo hon mà chết vì mong nhớ người yêu; nhưng mọi người không sao đem nổi xác nàng ra khỏi nhà, bởi hồn nàng quyết không chịu rời đi. Bản bị hồn ma ám, không ai dám ở. Còn chàng trai nghèo thất tình, khi trở về đã ôm ấp nàng suốt bảy ngày đêm mà không biết đó là thi thể giá lạnh, giữa cái bản vắng tanh...
Đêm đêm, nhất là những đêm trăng sáng, thỉnh thoảng có những “sinh hoạt” gì đó tôi cũng chẳng biết. Và thỉnh thoảng, có những đoàn quân rất đông người với bao nhiêu là súng ống đạn dược, kéo về trong một đêm, rồi sáng sớm hôm sau họ lại lên đường. Chắc là đánh nhau ở đâu đó. Tôi nghe loáng thoáng cha mẹ tôi nói là bộ đội chủ lực gì gì đó.
từ bên kia nỗi nhớ em thả bùa hồn ta lú lẩn /
già nua chưa mà lầm tưởng /
con bù nhìn trú ngụ vào bão để bình tâm /
mắc cạn trên cánh đồng lạnh gió đông
Bây giờ ở nước ta gia đình ngài Giáo sư Kê rất nổi tiếng./ Có thể gọi là nổi như cồn. Nổi nhất nước. Bởi là do hai tay hậu duệ: nghĩa tử Hùng Văn Hạ thì chấp chính Bộ dục- văn- giao còn nam tử Giang Đình Tinh Anh thì nắm Bộ công, hai bộ trọng yếu của nước nhà. Rất hăng hái phát tài. Mà đều còn trẻ, đang đà thăng tiến hứa hẹn chủ chốt nước nhà nay mai. / Ngài Kê sau vụ đi làm chủ tịch hội đồng đào tạo cho nước nhà những ba vạn chín nghìn tiến sĩ thì yên tâm nghỉ ngơi cùng con cháu. Thi thoảng đi du lịch ngao du sơn thủy hữu tình cho vui thú tuổi già. Nghĩ đời mình cũng đã thật hào hùng, thôi nghỉ ngơi tuyệt đối…
Buổi sáng tháng mười năm đó, già Mức đi biển. Một ngày như mọi ngày, không khác biệt. Một buổi hừng đông dong thuyền ra khơi, biển yên lành, gió ngon trớn. Chiếc thuyền nhỏ gắn máy hiệu Yarmar vận hành đều đều, tiếng máy nổ ròn rả đẩy cái thuyền lướt trên con sóng, bánh lái điều khiển kêu xè xè dưới làn nước.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.