Đào Duy Anh
NHỮNG LINH HỒN BIẾT YÊU KHÔNG CẦN NƠI Ở
Chúng ta – những linh hồn phiêu lạc / đi tìm mái nhà trong tiếng thở của nhau
Em tựa đầu vào tôi / như thể muốn trú ngụ tạm thời / và tôi – kẻ không có quê hương – dang tay ra như một chỗ ở mong manh
Tình yêu là hành trình / không phải đích đến / chỉ có những ngọn lửa soi sáng cho đến khi chính nó tàn / chúng ta hứa sẽ không rời bỏ / nhưng chính thời gian đã phản bội / khi buộc mọi ngọn lửa phải nguội lạnh, để còn lại tro
Em đi rồi / tôi vẫn ngồi / như một linh hồn giữ chỗ / tôi biết / mọi cuộc yêu đều chỉ là ngụ cư của bản thể / mỗi nụ hôn – một bản hợp đồng ngắn hạn với sự cô đơn / và khi hết hạn / ta trở lại với chính mình, trần trụi và vô ngôn
===
Đào Duy Anh
Tĩnh Lặng Một Người Và Gió
có một người không nói, mà hoa cười
không bước đi, mà gió cũng theo về
không hẹn trước, mà chiều như đã đợi
một bóng hình đằm thắm giữa cơn mê.
góc hồ ấy, mây trôi qua không vướng
nước lặng thầm, sóng cũng biết im hơi
người ngồi đó như hương xưa chậm bước
gieo xuống đời… một lặng lẽ chơi vơi
không cần tiếng — chiều thôi đành nín lặng
chỉ ánh nhìn trầm mặc nói nên thơ
có lẽ gió cũng quên mình từng lặng
để ru êm một áo mỏng bơ vơ.
Đào Duy Anh
EM TRẦN GIAN LẠI
đêm ngồi lên bậu cửa
sơn lại nỗi buồn bằng màu em từng dùng cho móng tay
bản nhạc cũ không còn ngân nữa
chỉ là thôi khóc trước gối nằm khâu vụng
có gì còn lại sau một lần vẫy tay
cơn gió có thật không? hay một nếp gấp cảm xúc
em vươn tay tìm giấc mơ –
mà sáng nay nó đã kịp uống hết ly cà phê rồi đi mất
đừng đổ lỗi cho im lặng
chỉ là đang giữ lại chút gì chưa sẵn sàng hóa thành tiếng
và đôi môi – cũ kỹ như một con tem dán ngược –
giữ lại bản tình ca chưa gửi
em biết
bàn tay không thể che nổi giấc ngủ có gió giật
nhưng trong nỗi ngơ ngác đó
cánh đồng vẫn âm thầm mọc xanh –
sau câu kinh anh đọc
em trần gian lại
===
Đào Duy Anh
LỜI XƯNG TỘI CỦA THÂN XÁC
em đã đến
trong căn phòng không có ánh sáng
nơi chiếc giường là bàn thờ bị quên lãng
và thân thể em – một con chiên đã mất đức tin
run lên như một lời cầu nguyện không còn Thần để lắng nghe
người đàn ông đó
không phải là tình yêu
anh ta là bàn tay cuối cùng của nhân loại
lần mò qua bóng tối để tìm một nhịp tim còn sót lại
chúng tôi không yêu nhau
chúng tôi thẩm vấn nhau bằng khoái cảm
anh ta hỏi:
– em còn tin vào sự cứu rỗi không
em thì thầm:
– nếu còn, chắc nó đã nằm giữa hai chân em
anh ta bật cười
rồi khóc
rồi tan vào trong em
như một thánh lễ cuối cùng mà không ai đến dự
em nằm lại
một mình
giữa những tàn tích ẩm ướt của thân thể
chẳng có gì cứu chuộc được em
ngoài nỗi đau được nâng niu bởi chính nó
em sờ vào ngực mình –
chỗ đó từng có tim
giờ là ổ gió lạnh không tên
em gọi tên em –
em gào lên bằng tất cả những ngôn ngữ em từng học
và nhận ra:
ngôn ngữ cũng là một cái xác chết chưa được chôn
Thượng đế im lặng
tình yêu câm lặng
chỉ còn dục vọng – vẫn gào thét như một con thú không học được lời
em hiểu rồi:
chúng ta không cần tình yêu
chúng ta chỉ cần một ai đó chịu cắt sâu hơn cơn đói của linh hồn
===
Đào Duy Anh
Cơn Mê Giữa Hai Cặp Đùi
Anh vào em —
như một kẻ hành hương cuối cùng
gục ngã bên cổng đền đã đóng.
Không thắp nến.
Không quỳ.
Chỉ trượt xuống như một lời cầu nguyện
không bao giờ được gửi đi.
Thân thể em — vùng đất không còn thánh thần cư trú
mọc lên cỏ hoang, những vết sẹo,
và những câu thơ đã bị thiêu
trong giấc mơ ẩm thấp
Đùi em mở ra như hai cánh cổng địa ngục
và anh không sợ —
vì anh đã chết từ lâu
trong từng cái chạm
Lưỡi anh lê lên em
như dải lụa đen quấn quanh cổ một thánh nữ đang sắp sửa rên rỉ.
Anh tìm ngôn ngữ
không phải trong sách
mà trong nơi mà tất cả các triết gia đã thất bại:
" hơi thở giữa hai đùi em."
Ngón tay anh — là loài rắn chưa từng bị trục xuất
bò dọc theo lịch sử của dục vọng,
chạm vào nơi mà Eva từng cắn trái cấm
và không bao giờ tha thứ cho chính mình.
Cơn cực khoái đến
không như lũ, không như sét
mà như vết rạn từ trong thớ thịt Chúa
nơi ngài từng là người, từng yêu, và từng bật khóc.
Em cào anh
rạch lên lưng những dòng máu
như thể viết lại Kinh Cựu Ước bằng móng tay và thịt da.
Mỗi dòng chảy ra
là một lời: “hãy tha thứ cho tình yêu vì nó quá thật.”
Chúng ta cuộn lại trong nhau
như hai xác chết muốn tái sinh trong cùng một hình hài
hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng
nơi cả thơ lẫn tiếng rên đều bị bóp chết trong một khoảnh khắc của cơn co thắt cuối cùng.
Chúng ta làm tình
không phải để sống sót
mà để xác nhận mình đã từng tồn tại
trong một thế giới mà mọi tình yêu đều bị đóng dấu tội lỗi.
===
Đào Duy Anh
TỔ TÔNG VÀ BẢN ÁN CỦA DA THỊT
Chúng ta chưa bao giờ rời khỏi Eden
chúng ta mang Eden theo mình –
trong xương chậu, trong cổ họng, trong mỗi cơn co rút đau đớn sau cực khoái
Tội tổ tông không phải là ăn trái cấm
mà là tin vào tình yêu
mà là trao linh hồn cho một thân thể khác, rồi không đòi lại được
Tôi đã yêu – như một kẻ đạo chích
lẻn vào thân thể anh như vào một thánh đường bỏ hoang
tôi hôn lên miệng anh như hôn lên vết thương của Chúa
và tôi tin – sai lầm – rằng tình dục có thể cứu chuộc tôi khỏi cô đơn
Không có gì xảy ra.
Anh ngủ.
Tôi nằm bên, mở to mắt nhìn trần nhà như một vòm trời mù
và tôi biết – thân thể tôi vừa bị kết án
vừa là nạn nhân
vừa là hung thủ
vừa là tang chứng
Không có luật nào cứu tôi
không có thần linh nào bảo vệ
vì tình yêu không có tòa án
chỉ có hoang mạc
===
Đào Duy Anh
NGÔN NGỮ SAU KHI THÂN THỂ TAN RÃ
Em đã cởi hết.
Không chỉ áo, quần, vú, mông, rốn.
Mà cả tên gọi.
Cả tuổi thơ.
Cả những trang kinh đã nhàu trong trí nhớ.
Em nằm xuống như một bài thơ bị kiểm duyệt
không có vần
không có phép tu từ
chỉ còn tiếng thở và nhịp tim –
gõ vào cõi tồn sinh như một điệu nhạc nguyên thủy
Anh bước vào em, không phải như người yêu
mà như nhà khảo cổ
đào bới từng lớp trầm tích của những cơn hiến dâng thất bại
tìm kiếm trong em một tín hiệu nào đó còn sót lại của niềm tin
hay ít ra – là một tiếng gào thét chưa kịp phát ra
Em nói:
“Làm đi. Đừng dịu dàng. Đừng tôn kính. Đừng nghĩ đây là tình yêu.
Hãy nghĩ đây là nghi lễ cuối cùng –
nơi ta hiến xác cho một đức tin không bao giờ có tên.”
Anh không trả lời.
Bởi vì tình yêu đã câm.
Tình dục đã câm.
Chỉ còn thân thể như một bản văn không ai hiểu
và chúng ta đọc nhau bằng lưỡi, bằng móng tay, bằng sự khát
Đêm ấy.
Chúng ta làm nghi thức.
Một nghi thức của hai con người mất gốc, không còn tín ngưỡng
chỉ còn nỗi buồn sâu như thánh mộ
nơi mỗi cái chạm là một tiếng chuông báo tử
Anh vào em – không phải để cư ngụ
mà để chết thử
để biết sau khi tận cùng lạc thú
có gì còn sót lại
Không có gì.
Chỉ là trắng
Và tiếng khóc lặng thinh trong đáy chậu.
== =
Đào Duy Anh
NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐI NHẶT MẶT TRĂNG
người đàn ông đi nhặt mặt trăng / trên con đường cũ phủ rêu buồn ẩm mốc / những viên gạch vỡ dưới chân / nghe như tiếng xương đời mình gãy vụn
người đàn ông cúi xuống nhặt ký ức / mỗi mảnh trăng vỡ là một nụ hôn đã úa
mỗi vệt sáng nhói lên / cắt ngang tim chưa khép vết thương
người đàn ông đi nhặt những đêm dài / bỏ quên trong hơi thở người đàn bà / mùi da thịt còn vương trong chăn / bàn tay chạm vào chỉ còn tro nguội
người đàn ông đi nhặt bóng mình / giữa ngã ba gió /mỗi bóng một tiếng gọi / không biết tiếng nào là thật
người đàn ông đi nhặt tuổi trẻ / nát vụn dưới gót giày mưa / ánh trăng cũ soi xuống
chỉ thấy một gương mặt đã bạc màu
người đàn ông đi nhặt những câu thơ / viết dở trong đêm mất ngủ / mỗi con chữ run lên / lạc trong nghĩa trang của ngôn ngữ
người đàn ông đi nhặt giấc mơ / đã rơi vào vực thẳm / kéo lên được toàn những mảnh vỡ / rỉ máu trong lòng bàn tay
người đàn ông đi nhặt sự im lặng / thành phố bỏ quên trong cống rãnh / tiếng ve đã chết từ mùa hạ trước / tiếng chuông nhà thờ tan loãng giữa mưa
người đàn ông đi nhặt mặt trăng / ôm vào ngực như ôm một định mệnh lạnh / trăng sáng quá / nên ông thấy rõ từng vết thương trên da thịt / và linh hồn mình trống rỗng như hang sâu
người đàn ông đi nhặt ngày mai / nhưng ngày mai chỉ là chiếc bóng / trôi tuột qua kẽ tay / tan vào đêm / để lại ông đứng một mình / giữa hư vô sáng bạc của một mặt trăng vỡ
===
Đào Duy Anh
Giờ Thứ 25 SÁNG TỐI
Đêm xuống, bóng tối trải dài trên những lối đi không tên / ánh sáng rơi rớt như những giọt mật ong vỡ vụn trên sàn nhà của thời gian / tôi bước đi trong cơn mơ / nơi từng bước chân là một dấu chấm hỏi / từng nhịp thở là một câu chuyện
Bóng tối ôm lấy tôi bằng đôi tay lạnh lẽo / nhưng ánh sáng vẫn len qua khe hở của ký ức / một vệt nồng mỏng manh trong mắt em / một tiếng cười bị bỏ quên trên bậu cửa / một nhịp đập của trái tim / vẫn kiên cường, vẫn run rẩy giữa vực thẳm.
Tôi thấy mình trong ánh sáng / vừa là người, vừa là bóng / vừa là niềm tin, vừa là tuyệt vọng / vừa muốn chạm vào ngày mai / vừa sợ hít thở phút giây sắp tan thành hư vô.
Đêm không chỉ là bóng tối / mà là ánh sáng đang ngủ trong lòng đất / chờ một bàn tay ai đó khẽ lay tỉnh / để những giấc mơ chưa kịp sinh ra / có thể hé mở trong hơi thở của con người
Và tôi bước đi / giữa ánh sáng mong manh và bóng tối dày đặc / tìm kiếm một cơn mưa ký ức / để rửa sạch những vết sẹo của ngày hôm qua / và lắng nghe / tiếng vọng của chính mình trong đêm / không ai trả lời / chỉ có ánh sáng và bóng tối trò chuyện với nhau / bằng ngôn ngữ của thế gian / rất riêng, rất tĩnh, và vô cùng cô đơn.
===
Đào Duy Anh
NHỮNG LINH HỒN SOI TRONG VẾT NỨT CỦA ÁNH SÁNG
Chúng ta từng tin rằng ánh sáng là nơi bắt đầu của mọi hiểu biết / nhưng rồi một ngày / khi nhìn sâu vào nó / ta thấy vết nứt / nơi mọi điều tưởng rõ ràng bắt đầu tự tan chảy / như linh hồn không còn đủ can đảm để phản chiếu chính mình / tôi đã thấy em trong vết nứt ấy / không phải như một hình hài / mà như ký ức của một nỗi buồn đang tự tìm nơi trú ẩn / chúng ta không nhìn nhau bằng mắt / mà bằng sự mỏi mệt đã chín / sự hiểu biết không đến từ tri thức / mà từ một loại im lặng vượt qua ngôn từ / nơi linh hồn thôi còn hỏi “vì sao” / và chỉ biết lặng thinh đứng bên bờ ánh sáng rạn / nghe thế giới nứt ra từng thớ mảnh của tồn tại / có lẽ chúng ta chỉ là hai mảnh hư vô / được ghép lại trong một chớp sáng sai lầm của tạo hóa / để rồi cả đời đi tìm nửa còn lại của điều không bao giờ tồn tại / ánh sáng – cũng như tình yêu – chỉ soi được đến giới hạn của chính nó / còn phần sâu nhất của con người / luôn nằm trong vùng tối / nơi ta soi mình mà không thấy / và vẫn cứ tin rằng có ai đó đang nhìn lại.
===
Đào Duy Anh
CÁI KẾT
Mỗi cú va đập giữa hai thân thể / là một cơn chấn động / không đo được bằng địa chấn / chỉ đo bằng khoảng trống / sau khi khoái cảm rút đi / triều cường để lại muối mặn trên da thịt. /
Chúng ta run lên / như vũ trụ lần đầu tiên biết đến cô đơn / hạt nhân đầu tiên tách ra khỏi khối sáng nguyên thủy / tự hỏi: “Tôi là ai?” / và nhận về tiếng vọng / “Không ai.” / Cơn co thắt ấy – / không tạo ra sự sống / nó tạo ra nỗi buồn /một nỗi buồn có nhịp tim / có hơi thở / biết run rẩy / biết rên rỉ / biết tự nhân đôi trong lặng im. /
Khi anh bật khóc trong em / em hiểu – chúng ta không làm tình / chúng ta đang khai sinh cho cái chết. / Trong khoảnh khắc hai thân thể hòa tan /
ngôn ngữ tắt / thần thánh câm /
chỉ còn nhịp đập của vũ trụ / rò rỉ ra khỏi da thịt như ánh sáng cuối cùng của một vì sao sắp tắt. /
Chúng ta không sinh ra tình yêu / chúng ta sinh ra cái kết – và cái kết ấy / biết thở / biết nhắm mắt / biết nằm im trong lòng đêm / như một tôn giáo mới chưa có tín đồ.
===
- Từ khóa :
- Đào Duy Anh
- ,
- tranh Lê Minh Phong

