Thơ Tình Bạt Xứ
Bạt Xứ là bút hiệu của Tiết Hồ, còn là một nhiếp ảnh gia với nhiều cuộc triển lãm cá nhân và nhóm tại Úc. Có tác phẩm đăng trên Tập Họp, Tiền Vệ, Da Màu, Hợp Lưu, Văn Việt, Tạp chí Thế Kỷ Mới, và trong bộ sách "Twenty years of Vietnamese Arts and Literature" (1995 - Dainam).
GẦN NGUYÊN VẸN TRÁI TIM ANH
Ướt chùng lòng anh
Thềm mưa bụi
Con tàu lầm lũi vùng quên lãng
Đi vào đi vào sương, hoa muồng vàng mù tối
Đắng khói hai hàng cây nuôi dưỡng tình đầu
Chảy mãi đi
Dòng sâu ngầu xiết
Tràn nước lũ bèo bọt ngày xưa hay hôm nay
Ấm nồng cuộc đời
Rưng rưng chiều đông không trôi
Còn nguyên vẹn thế sao em?
Nhịp tim non đôi má sốt bừng anh ấp ủ
Chiến tranh đi qua hai bàn tay che lấp mặt
Khe lũy chiến hào hằn lên thân anh hằn lên tâm tưởng tuổi thơ lìa cuống
Đêm, vầng sáng chân trời xa không đâu nữa
Ướt chùng lòng anh chiều nay thơ
Lại bùng chiến tranh khốc liệt anh ca ngợi tình yêu
Không muốn chép thành lời
Cứu chuộc cho con người bi kịch và vô tận
Đi mãi về xa không khói hoàng hôn con tàu không vật vã
Dáng em vầng trăng xanh lửa trên núi đồi
Chẳng gần gũi đâu em trái tim anh đau yếu
Gần nguyên vẹn trái tim anh dù những đêm vào sâu súng bom mộng dữ
Vẫn nhiều lắm em
Rung động chiều nay
Mưa.
BẠT XỨ
PHÚT CUỐI
Trong buổi trời âm đục cây chết đứng này em
Còn gì thích hợp hơn tang lễ
Gã đạo tỳ câm nín đã chuẩn bị cho đóng gói và mang đi
Cơn gió hè sóng nước những ngôi sao xanh
Trong khoảnh khắc chớp loé định mệnh
Tên nghểnh ngãng là anh đã để vuột đi
Lời khơi mở hạnh phúc
Nỗi hoài nghi là căn phần dìm anh xuống đất đen
Và sự chia lìa đã bất tuyệt dù khoảng cách chỉ trong tầm tay vói
Ở phút cuối chàng ”hiệp sĩ mặt buồn”
Xăm xăm tới tưởng như tên cùng quẫn
Trò đi dây chênh vênh
Cùng với chàng những lời thơ
Nào đáng gì đâu
Thần chết, gã thư sinh mặt trắng âm hiểm, chờ đợi
Với chiếc túi biển lận để thu nhốt nhiều hơn là những linh hồn
Ở cuối đường dây em
Tóc thả gió trời.
BẠT XỨ
ĐOẢN KHÚC SÓNG
Này em yêu
Trên triền sóng bất toàn hôm nay
Những vỡ òa nước mắt khóc cười
Đã không hề có thật
Vồ chụp lấy ta
”Mặt trời hoa lựu đỏ chói ngời”
Nỗi hân hoan đã thiên thu
Từ mất vào chân sóng hoang mang
Và anh tin cả vào sự dối gian
Mà chính em không thể hiểu
Vì rằng
Sự cứu chuộc
Đã không hề cần thiết
BẠT XỨ
- Từ khóa :
- BẠT XỨ

