- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Ở NGÃ TƯ ĐƯỜNG KHI THU, HẠ GẶP NHAU

24 Tháng Chín 202412:07 SA(Xem: 593)


NGO QUOC PHUONG
Nhà thơ Ngô Quốc Phương


Ở NGÃ TƯ ĐƯỜNG KHI THU, HẠ GẶP NHAU

*Chùm thơ của Ngô Quốc Phương từ Virginia, Hoa Kỳ, 2024

 


CƠN NGẬP LỤT KHÁC

 

Có những sự ngập lụt khác
lâu nay vẫn diễn ra
bùn lầy ở khắp nơi
nạn nhân ở khắp chốn
quanh năm vẫn hiện tồn
quay đi và quay lại
trăm năm như đèn cù
goi là ngập lụt cũ
hay ngập mới đúng đây?
***
hàng triệu người bó tay (?)
cứ ở đó chờ đợi
phép lạ từ trên trời
một ngày nào rơi xuống
cũng ít người thèm hỏi
cơn ngập thực từ đâu
từ xứ nào xa lạ
đổ bộ đất nước mình?
***
có cơn ngập thiên nhiên
cũng có cơn xã hội
hết đời này than khóc
đến đời khác ỉ eo
nhưng chẳng ngăn gì lụt
làm nhấn chìm bao nhà
xuống tầng sâu tư tưởng
làm thoái trí con người
***
cơn lũ lụt ghê gớm
triền miên thế kỷ dài
cuốn phăng nhiều trụ cột
nơi cuộc sống con người
và công khai 'lụt' mãi
tàn phá bao kiếp đời
mong bóng tối mãi mãi
bịt ánh sáng mặt trời
...
ừ có lụt thiên nhiên
nhưng có ai quên khuấy
vẫn còn cơn lụt kia
vẫn quanh năm thường trực
ru ngủ
và đánh chìm!

NQP, Virginia, 16/9/2024, gửi đồng hồ quả lắc và chiếc chuông tí teo, vẫn còn như nhắc nhở, thời gian còn... vẫn còn!

 

NHỮNG NGÀY THÁNG CHẲNG VUI VẺ GÌ

 

Những ngày tháng không thể cất lên thành lời

hình như ở nhiều nơi đã cạn tiếng khóc, và nước mắt

nhiều người chẳng biết nói gì

nhưng cũng có nhiều người vẫn cười tươi selfi

khoe đẹp trai, xinh gái

có người khoe vào quán rượu tây, tàu, nhật, bỉ

có người hô hào trốn bão ra nước ngoài chơi với nhau đi

...

thật may, dù chẳng trọn vẹn vui

vẫn có bao người lặng lẽ

giúp bà con từ tiền mua từng cỗ quan tài

đến miếng ăn, miếng uống, cái gạc, cái bông, cái phao, cái chậu...

có những người

sau cơn sốc

cơn đau

cơn buồn... chẳng biết làm gì

đã tìm cách hành động

dù ít, dù nhiều

...

lại có những kẻ nhân dịp này làm PR

dàn dựng những hình ảnh tuyên truyền,

quảng cáo...

những trò nghe quen quen

chỉ những cô giáo mất học trò trong cơn lũ dữ

chỉ những người mất hết, mất nửa, mất một phần người thân

mới thấm những nỗi buồn

nỗi buồn rơi xuống

hay rồi sẽ giúp họ đứng lên

và sẽ đứng thế nào

khi bão tố còn chưa ngơi?

(Vài hàng, hướng về quê xa, và không sợ ai đó chê đó không phải là 'thi' nọ, 'thơ' kia!)

NQP, Virginia, 13/09/2024

 

 

TÍN HIỆU

 

Em à, có lẽ chẳng có một 'dữ liệu lớn' nào có thể chứa đủ những gì ta muốn giữ

nhất là khi trái đất này, và kể cả mặt trời, mặt trăng, và giải ngân hà quen biết nữa

đều có thể sẽ mất đi

cùng mọi dấu vết của những gì đã diễn ra, đang diễn ra và sẽ diễn ra đến trước khoảnh khắc ấy

vậy mọi thứ cứ coi là tín hiệu đi,

phải không em?

*

bữa nọ có người bảo 'thơ' anh không phải là thơ

anh chấp nhận, vì đó là sự thật

nhưng không dừng ở đó, cả lời bình, lời nhận đều là tín hiệu

nó được phát đi, nhưng ai nhận cuối cùng?

*

cũng thế phải không em, các cuộc chiến tranh, đấm đá, thù ghét, cạnh tranh, ganh tị... liên miên, như là cục thừa trong tư duy, và di sản loài người

cũng cuối cùng chẳng dẫn đi đâu hết,

vì có vẻ tất cả rồi cũng mất đi, dù có thể còn bao năm ánh sáng nữa

song ở giữa

ở giữa những mốc giới ấy, nếu có những khổ đau, oan ức, bất hạnh, thì tín hiệu ấy

anh chẳng muốn có

ngay từ xuất phát bao giờ

*

nhưng,

lại nhưng...

vẫn còn hy vọng

ấy là những khi trời xanh, mây trắng, biển thanh bình, chim rộn hót và muôn hoa đua sắc

cùng muôn loài tử tế, thương nhau

tín hiệu ấy

em à

em có sẽ khắc sâu?

NQP, Virginia. 06 tháng 9 năm 2024,

(Một ngày trong cơn bão đang đe dọa quê xa, chẳng mong gì hơn sự thanh bình cho tất cả!)

 

NHỮNG HẠT GIỐNG

 

Những hạt giống thực đang chờ cơn mưa thực

để vươn mầm, chào cuộc sống xinh tươi

nhưng thế gian đâu chỉ là chờ đợi

khi quy luật kia đã nhận thức được rồi!

NQP, Virginia, 02/9/2024

 


KHÔNG CHỈ LÀ 'GANH TỊ'

Tại sao nó đi đâu cũng được hoan nghênh

tại sao lũ trẻ thích nó

tại sao gầm trời và bầu trời này hẹp thế

đã có mình lại có nó

cái Viện của mình cài cắm khắp thế giới

như những cú yểm long mạch bốn phương

vậy mà bọn nó vẫn hơn

tại sao chúng không thích 'đỏ' Đế vương

mà lại thích thành đàn chim non cất cánh

để mình khó túm giữ lại

và hơn nữa tại sao chúng không biết sợ

trước nanh vuốt của mình

nhất là khi có lão Giang Long nọ

họ Trương

đã nói lộ ra bao bí mật

khiến từ đó ta ngủ khó yên

mà vừa rồi buộc lòng bộc lộ

rằng

đây

không phải

chỉ là ganh tị!

NQP, 30/8/2024, khi Gato gặp Kute... và không chỉ thế


 

CHỦ NHẬT VÔ ĐỀ

 

Khi sử gia và nhà tương lai học ngồi cà-phê với nhau

sau một bữa khá no nê các sự kiện

và có vẻ cũng bội thực vì tri thức

họ sẽ nói gì

*

tôi, kẻ hầu bàn trong một quán nghiêng

trên một tinh cầu hơi ngả,

và một vũ trụ đang xoay

khiến ly cà phê tiếp theo trên khay

cũng sóng sánh

nào thôi đi những vũ điệu ngôn từ

mà vào cuộc

*

ông còn dùng thêm món gì? bánh ngọt của hứa hẹn

hay vị đắng của sự thật

nhất là sự thật có thể đang đứng chờ ở cửa

trong vòng năm, mười, hay mười lăm năm tới?

*

sử gia cười, ồ, ta tưởng anh hỏi theo đơn vị thế kỷ, hay thậm chí là thiên niên kỷ?

nhưng nhà tương lai học thả kính xuống

nhìn sâu vào mắt tôi và nói

à, đó lại là điều ta quan tâm

và ta nói nhé

ngọt đắng có thể hòa vào nhau, nhưng vẫn có thể nhận ra

nhưng sử gia khi đi cùng ta

sẽ làm nên cỗ máy thời gian mới

tăng tốc bước lên trước

và cùng nhau ta sẽ nhìn thấy nhiều điều

thực như hiện tại bây giờ

tuy thực sự là sẽ vẫn phải chờ

vì chờ là một trò đùa nhiều khi trớ trêu, bỡn cợt và cay nghiệt

*

ly cà phê sắp bốc hết những làn khói

nơi giúp ta nhìn thấy ngày mai

mà vẫn nhắc mình ở hôm nay

và chủ đề chính là đây

liệu chúng ta sẽ mất thêm một thế kỷ

hay thậm chí hơn

mà mọi sự cơ bản vẫn là cái cũ

"cũ như trái đất này"

sử gia vội nói chen vô

nơi những kẻ tội đồ

sẽ khoác những tấm áo mới

nhưng DNA của chúng

vẫn là DNA của cha, ông, cụ của chúng

*

tôi đưa cho họ tờ hóa đơn

sử gia nhìn lớt phớt

nhưng nhà tương lai học lại cầm lên và soi vào

"hình như tính sai đấy

nhưng tiền lẻ

giữ đi"!

NQP, 25/8/2024, Virginia, Một tiếng thở dài cũng là tiếng thở!

 

 

RÕ HƠN BAN NGÀY

 

Rõ thế mà anh giả đò còn thắc mắc

bọn giơ tay

sau khi em chỉ tay

như một đống robot

là bài của anh, của bác, của chú, của mợ, của cụ, kị chúng ta

bao lâu nay rồi

có gì mới đâu

*

nhưng anh cũng đúng

có cái mới này

em chưa thể nói ra

đó là em sẽ hai tay hai súng

và đi săn tới bến

viên đạn của em sẽ đi qua mọi bến bờ

lúc xuyên táo

lúc tiền nhập

lúc vu hồi

lúc ám toán

lúc thanh thiên

đạn em nhiều lắm

và súng cũng đầy

tất cả

không riêng năm trăm đứa ấy

hai hai trăm đứa nọ

sẽ dần thành robot

vẫn còn hơn thành tấm bia

để em nhắm tới

*

ồ, đứa lên đứa xuống

như trên chuyến xe đò thôi anh

có gì đặc biệt

nhưng cầm lái là em

mà soát vé cũng là em

còn cảnh vệ cũng lại là em nữa

điều quan trọng là anh đừng thắc mắc

cứ ngồi yên

vì em quen chở heo, chở lợn lâu rồi

còn đường đi

đích đến?

hãy theo dấu viên đạn của em

hơn

ban ngày!

NQP, W.D.C 23/8/2024, con đường ngoằn ngoèo nào đưa ta đến thăm nhau? The long and winding road, that leads me to your door... (the Beatles' echos...)

 

 

NGÃ TƯ ĐƯỜNG THU HẠ

 

ngã tư đường khi thu, hạ gặp nhau

sau vị đắng, mật ong nào vẫn đợi

nơi xa xôi, cánh diều thêm chới với

ước mãi một ngày về đất mẹ, quê hương

***

ở ngã tư nào, tử đinh hương níu nhau,

nơi xứ lạ, chút tâm tình gom lại,

mặc ngăn cách, mặc đường xa trắc trở

chút hương này, cứ nhuộm tím chiều xa

***

mùa thu này ai trồng thêm luống hoa

bẽn lẽn bên sông, sau mùa hè oi ả

kệ bụi cuốn mặt đường

kệ trời mưa tơi tả

vẫn mong ngóng ngày về

để gần mãi không xa

***

mùa thu này tròn một năm xa quê

quê hương thứ hai, nơi một thời tá túc

nhớ nhà xưa, nhớ người thân vời vợi

ấp vội cánh hoa nào,

nơi

phố hạ

sang thu...

Virginia, 16/9/2024, Ngô Quốc Phương

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
21 Tháng Tư 20241:51 SA(Xem: 7297)
Vô cùng thương tiếc khi được tin: Nhà văn, Sử gia NGUYÊN VŨ - VŨ NGỰ CHIÊU Sinh ngày 6 tháng 10 năm 1942, tại Phụng-Viện-Thượng, Bình-Giang, Hải-Dương, VN. Mệnh chung ngày 19 tháng 4 năm 2024 tại Houston, TX Hoa-Kỳ. Hưởng Thọ 82 tuổi
31 Tháng Tám 202311:33 CH(Xem: 12517)
Sunday afternoon, September 2, 1945. High on a stage at Cot Co [Flag Pole] park—which was surrounded by a jungle of people, banners, and red flags—a thin, old man with a goatee was introduced. Ho Chi Minh—Ho the Enlightened—Ho the Brightest—a mysterious man who had set off waves of emotion among Ha Noi's inhabitants and inspired countless off-the-record tales ever since the National Salvation [Cuu Quoc], the Viet Minh organ, had announced the first tentative list of the "Viet Minh" government on August 24. It was to take the Vietnamese months, if not years, to find out who exactly Ho Chi Minh was. However, this did not matter, at least not on that afternoon of September 2. The unfamiliar old man — who remarkably did not wear a western suit but only a Chinese type "revolutionary" uniform — immediately caught the people's attention with his historic Declaration of Independence. To begin his declaration, which allegedly bore 15 signatures of his Provisional Government of the Democ
02 Tháng Mười 20246:16 CH(Xem: 298)
Chủ nghĩa phê bình văn học thời cổ điển ở phương Đông thường diễn ra trong các hình thức: Bình văn, bình thơ và ca xướng hay ngâm vịnh; trong lúc ở phương Tây thì hình thức khá phổ biến là diễn thuyết và tranh luận. Cái hay của văn chương chỉ trụ vào hình thức diễn đạt một phần; nhưng sự tinh túy lại là cái “thần” nằm trong góc khuất của cảm xúc và tư tưởng. Bởi vậy, khi nói đến những trường hợp xướng văn, bình thơ hay phê bình văn học đã có rất nhiều văn nghệ sĩ Đông Tây như Jacques Prévert, Francoise Sagan, Mark Twain… ở trời Tây hay Tô Đông Pha, Bùi Giáng…
02 Tháng Mười 20245:30 CH(Xem: 258)
Những bài thơ dưới đây được tuyển dịch từ cuốn ”Một Trăm Bài Thơ Nhật” rất nổi tiếng của thi sĩ-dịch giả Mỹ Kenneth Rexroth với thơ của các thi sĩ Nhật qua nhiều thế kỷ. Trong cuốn này, dịch giả Rexroth đã nắm bắt được rất nhiều tích cách tinh tế của thi ca cổ điển Nhật Bản: chiều sâu của niềm đam mê chừng mực, văn phong sang trọng khắc khổ, và hình tượng phong phú nhưng cô đọng. (- Bạt Xứ)
02 Tháng Mười 20245:12 CH(Xem: 238)
Cách nay hơn chục năm, tôi đã viết: Luân Hoán, người kể chuyện bằng thơ. Tuy nhiên, ngay sau đó tôi đã nhận ra, bài viết chưa thực sự mở ra được hồn cốt, kiến thức và khối lượng sáng tác đồ sộ của ông. Vì vậy, hôm rồi, nhận được tập bản thảo: Nỗi Nhớ Quê Nhà Từ Montreal, do Luân Hoán gửi tặng, dù đang rất bận, tôi cũng dành thời gian đọc ngay. Một cảm xúc khác, Luân Hoán đã để lại trong tôi, khi đọc xong tập thơ dày đến 300 trang này. Thật vậy, Nỗi Nhớ Quê Nhà Từ Montreal như một cuốn hồi ký về tình yêu, cuộc sống chìm vào nỗi nhớ quê nhà được Luân Hoán viết bằng thơ: “càng già càng bớt nhớ nhà?/ quẩn quanh nhớ mỗi cái ta thật nhiều/ nhớ từ thời bé hạt tiêu/ phơi nắng giang gió thả diều, đi rông“ (Trí nhớ về chiều)
02 Tháng Mười 20245:02 CH(Xem: 266)
Chồng tôi bị bạo bệnh qua đời được vài năm thì tôi quyết định bán căn nhà cũ và văn phòng địa ốc của anh ấy để dời đi nơi khác, cố quên đi môt dĩ vãng đau thương. Tôi đã quá mệt mỏi với công việc làm ăn mà xưa kia anh ấy luôn gánh vác những phần nặng nhọc nhất. Chồng tôi là một người hiền hòa, hoạt bát rất lo cho vợ con, cho nên sự ra đi của anh ấy đã mang theo không những một chỗ dựa vững chắc cho mẹ con tôi mà cả linh hồn và thể xác của tôi.
02 Tháng Mười 20244:46 CH(Xem: 292)
Đối với người xa quê, cứ đồng hương là thân nhau rồi, hà huống lại là nhà văn. Thường các nhà văn rất thích gặp nhau, có thể bàn với nhau những dự định sáng tác, động viên nhau khám phá thi pháp mới. Thân hơn nữa, đọc bản thảo của nhau, góp ý để sửa chữa tác phẩm tốt hơn, hay hơn... Tôi viết rất chậm, ba bốn tháng mới viết được một truyện ngắn. Còn Nguyễn Anh thì ngược lại, chỉ vài tháng đã có tiểu thuyết gáy dày như hòn gạch. Bao giờ viết xong anh cũng in ra, đóng thành tập, có bìa giả như một luận văn tiến sĩ, đưa tôi đọc, nhờ góp ý. Tiểu thuyết của anh là loại tình cảm xã hội nên hấp dẫn, tôi đọc một hai bữa là xong mà không thấy quá vất vả. Mới có mấy năm anh đã có hơn năm mươi đầu sách. Tác phẩm ra ào ạt nhưng anh vẫn chưa nổi tiếng trên văn đàn. Trong giới viết lách chẳng mấy người biết đến Nguyễn Anh.
02 Tháng Mười 20244:38 CH(Xem: 283)
Như tuổi trẻ của chúng ta, hôm nay / Thứ hoàng hôn oằn mình rực rỡ / Đang chìm dần / Khuất vào nơi biển lạnh. / Bình minh rồi sẽ mọc / Nhưng không thuộc về chúng ta.
23 Tháng Chín 20241:01 SA(Xem: 956)
Lời giới thiệu: Thủ tướng Hun Manet với hậu thuẫn của cha ông, người đã đề xướng ra công trình kênh Funan Techo như một Đại vận hà của dân tộc Khmer, đồng thời là di sản triều đại của cha con họ. Về địa chính trị, tuyến đường thủy vận này cho họ phương tiện chuyển hàng hóa từ Phnom Penh ra biển, không còn phải theo tuyến đi trên Sông Tiền hay Sông Hậu, sẽ giải thoát họ khỏi sự phụ thuộc vào Việt Nam. Cha con Hun đã được sự hậu thuẫn mạnh mẽ của dân chúng khi đặt cho dự án này dưới tên Funan, khơi động lên tinh thần dân tộc bài Việt, và soi sáng lại lịch sử Đế chế Funan của họ. Theo giới chuyên gia quốc tế, và phân tích trên Viet Ecology Foundation, lợi ích kinh tế của công trình này chắc chắn không khả thi, tác động nặng trên môi sinh cho Cam Bốt và xuyên biên giới xuống Việt Nam nhưng đã bị chính quyền Phnom Penh giảm thiểu hóa và gạt bỏ. Phnom Penh không giải trình toàn bộ chi phí và việc di dời đền bù cho người dân họ như thế nào. Họ cung cấp thông tin bất nhất và sai lệch ...
23 Tháng Chín 202412:44 SA(Xem: 974)
Ướt chùng lòng anh / Thềm mưa bụi / Con tàu lầm lũi vùng quên lãng / Đi vào đi vào sương, hoa muồng vàng mù tối / Đắng khói hai hàng cây nuôi dưỡng tình đầu