Ở NGÃ TƯ ĐƯỜNG KHI THU, HẠ GẶP NHAU
*Chùm thơ của Ngô Quốc Phương từ Virginia, Hoa Kỳ, 2024
CƠN NGẬP LỤT KHÁC
Có những sự ngập lụt khác
lâu nay vẫn diễn ra
bùn lầy ở khắp nơi
nạn nhân ở khắp chốn
quanh năm vẫn hiện tồn
quay đi và quay lại
trăm năm như đèn cù
goi là ngập lụt cũ
hay ngập mới đúng đây?
***
hàng triệu người bó tay (?)
cứ ở đó chờ đợi
phép lạ từ trên trời
một ngày nào rơi xuống
cũng ít người thèm hỏi
cơn ngập thực từ đâu
từ xứ nào xa lạ
đổ bộ đất nước mình?
***
có cơn ngập thiên nhiên
cũng có cơn xã hội
hết đời này than khóc
đến đời khác ỉ eo
nhưng chẳng ngăn gì lụt
làm nhấn chìm bao nhà
xuống tầng sâu tư tưởng
làm thoái trí con người
***
cơn lũ lụt ghê gớm
triền miên thế kỷ dài
cuốn phăng nhiều trụ cột
nơi cuộc sống con người
và công khai 'lụt' mãi
tàn phá bao kiếp đời
mong bóng tối mãi mãi
bịt ánh sáng mặt trời
...
ừ có lụt thiên nhiên
nhưng có ai quên khuấy
vẫn còn cơn lụt kia
vẫn quanh năm thường trực
ru ngủ
và đánh chìm!
NQP, Virginia, 16/9/2024, gửi đồng hồ quả lắc và chiếc chuông tí teo, vẫn còn như nhắc nhở, thời gian còn... vẫn còn!
NHỮNG NGÀY THÁNG CHẲNG VUI VẺ GÌ
Những ngày tháng không thể cất lên thành lời
hình như ở nhiều nơi đã cạn tiếng khóc, và nước mắt
nhiều người chẳng biết nói gì
nhưng cũng có nhiều người vẫn cười tươi selfi
khoe đẹp trai, xinh gái
có người khoe vào quán rượu tây, tàu, nhật, bỉ
có người hô hào trốn bão ra nước ngoài chơi với nhau đi
...
thật may, dù chẳng trọn vẹn vui
vẫn có bao người lặng lẽ
giúp bà con từ tiền mua từng cỗ quan tài
đến miếng ăn, miếng uống, cái gạc, cái bông, cái phao, cái chậu...
có những người
sau cơn sốc
cơn đau
cơn buồn... chẳng biết làm gì
đã tìm cách hành động
dù ít, dù nhiều
...
lại có những kẻ nhân dịp này làm PR
dàn dựng những hình ảnh tuyên truyền,
quảng cáo...
những trò nghe quen quen
chỉ những cô giáo mất học trò trong cơn lũ dữ
chỉ những người mất hết, mất nửa, mất một phần người thân
mới thấm những nỗi buồn
nỗi buồn rơi xuống
hay rồi sẽ giúp họ đứng lên
và sẽ đứng thế nào
khi bão tố còn chưa ngơi?
(Vài hàng, hướng về quê xa, và không sợ ai đó chê đó không phải là 'thi' nọ, 'thơ' kia!)
NQP, Virginia, 13/09/2024
TÍN HIỆU
Em à, có lẽ chẳng có một 'dữ liệu lớn' nào có thể chứa đủ những gì ta muốn giữ
nhất là khi trái đất này, và kể cả mặt trời, mặt trăng, và giải ngân hà quen biết nữa
đều có thể sẽ mất đi
cùng mọi dấu vết của những gì đã diễn ra, đang diễn ra và sẽ diễn ra đến trước khoảnh khắc ấy
vậy mọi thứ cứ coi là tín hiệu đi,
phải không em?
*
bữa nọ có người bảo 'thơ' anh không phải là thơ
anh chấp nhận, vì đó là sự thật
nhưng không dừng ở đó, cả lời bình, lời nhận đều là tín hiệu
nó được phát đi, nhưng ai nhận cuối cùng?
*
cũng thế phải không em, các cuộc chiến tranh, đấm đá, thù ghét, cạnh tranh, ganh tị... liên miên, như là cục thừa trong tư duy, và di sản loài người
cũng cuối cùng chẳng dẫn đi đâu hết,
vì có vẻ tất cả rồi cũng mất đi, dù có thể còn bao năm ánh sáng nữa
song ở giữa
ở giữa những mốc giới ấy, nếu có những khổ đau, oan ức, bất hạnh, thì tín hiệu ấy
anh chẳng muốn có
ngay từ xuất phát bao giờ
*
nhưng,
lại nhưng...
vẫn còn hy vọng
ấy là những khi trời xanh, mây trắng, biển thanh bình, chim rộn hót và muôn hoa đua sắc
cùng muôn loài tử tế, thương nhau
tín hiệu ấy
em à
em có sẽ khắc sâu?
NQP, Virginia. 06 tháng 9 năm 2024,
(Một ngày trong cơn bão đang đe dọa quê xa, chẳng mong gì hơn sự thanh bình cho tất cả!)
NHỮNG HẠT GIỐNG
Những hạt giống thực đang chờ cơn mưa thực
để vươn mầm, chào cuộc sống xinh tươi
nhưng thế gian đâu chỉ là chờ đợi
khi quy luật kia đã nhận thức được rồi!
NQP, Virginia, 02/9/2024
KHÔNG CHỈ LÀ 'GANH TỊ'
Tại sao nó đi đâu cũng được hoan nghênh
tại sao lũ trẻ thích nó
tại sao gầm trời và bầu trời này hẹp thế
đã có mình lại có nó
cái Viện của mình cài cắm khắp thế giới
như những cú yểm long mạch bốn phương
vậy mà bọn nó vẫn hơn
tại sao chúng không thích 'đỏ' Đế vương
mà lại thích thành đàn chim non cất cánh
để mình khó túm giữ lại
và hơn nữa tại sao chúng không biết sợ
trước nanh vuốt của mình
nhất là khi có lão Giang Long nọ
họ Trương
đã nói lộ ra bao bí mật
khiến từ đó ta ngủ khó yên
mà vừa rồi buộc lòng bộc lộ
rằng
đây
không phải
chỉ là ganh tị!
NQP, 30/8/2024, khi Gato gặp Kute... và không chỉ thế
CHỦ NHẬT VÔ ĐỀ
Khi sử gia và nhà tương lai học ngồi cà-phê với nhau
sau một bữa khá no nê các sự kiện
và có vẻ cũng bội thực vì tri thức
họ sẽ nói gì
*
tôi, kẻ hầu bàn trong một quán nghiêng
trên một tinh cầu hơi ngả,
và một vũ trụ đang xoay
khiến ly cà phê tiếp theo trên khay
cũng sóng sánh
nào thôi đi những vũ điệu ngôn từ
mà vào cuộc
*
ông còn dùng thêm món gì? bánh ngọt của hứa hẹn
hay vị đắng của sự thật
nhất là sự thật có thể đang đứng chờ ở cửa
trong vòng năm, mười, hay mười lăm năm tới?
*
sử gia cười, ồ, ta tưởng anh hỏi theo đơn vị thế kỷ, hay thậm chí là thiên niên kỷ?
nhưng nhà tương lai học thả kính xuống
nhìn sâu vào mắt tôi và nói
à, đó lại là điều ta quan tâm
và ta nói nhé
ngọt đắng có thể hòa vào nhau, nhưng vẫn có thể nhận ra
nhưng sử gia khi đi cùng ta
sẽ làm nên cỗ máy thời gian mới
tăng tốc bước lên trước
và cùng nhau ta sẽ nhìn thấy nhiều điều
thực như hiện tại bây giờ
tuy thực sự là sẽ vẫn phải chờ
vì chờ là một trò đùa nhiều khi trớ trêu, bỡn cợt và cay nghiệt
*
ly cà phê sắp bốc hết những làn khói
nơi giúp ta nhìn thấy ngày mai
mà vẫn nhắc mình ở hôm nay
và chủ đề chính là đây
liệu chúng ta sẽ mất thêm một thế kỷ
hay thậm chí hơn
mà mọi sự cơ bản vẫn là cái cũ
"cũ như trái đất này"
sử gia vội nói chen vô
nơi những kẻ tội đồ
sẽ khoác những tấm áo mới
nhưng DNA của chúng
vẫn là DNA của cha, ông, cụ của chúng
*
tôi đưa cho họ tờ hóa đơn
sử gia nhìn lớt phớt
nhưng nhà tương lai học lại cầm lên và soi vào
"hình như tính sai đấy
nhưng tiền lẻ
giữ đi"!
NQP, 25/8/2024, Virginia, Một tiếng thở dài cũng là tiếng thở!
RÕ HƠN BAN NGÀY
Rõ thế mà anh giả đò còn thắc mắc
bọn giơ tay
sau khi em chỉ tay
như một đống robot
là bài của anh, của bác, của chú, của mợ, của cụ, kị chúng ta
bao lâu nay rồi
có gì mới đâu
*
nhưng anh cũng đúng
có cái mới này
em chưa thể nói ra
đó là em sẽ hai tay hai súng
và đi săn tới bến
viên đạn của em sẽ đi qua mọi bến bờ
lúc xuyên táo
lúc tiền nhập
lúc vu hồi
lúc ám toán
lúc thanh thiên
đạn em nhiều lắm
và súng cũng đầy
tất cả
không riêng năm trăm đứa ấy
hai hai trăm đứa nọ
sẽ dần thành robot
vẫn còn hơn thành tấm bia
để em nhắm tới
*
ồ, đứa lên đứa xuống
như trên chuyến xe đò thôi anh
có gì đặc biệt
nhưng cầm lái là em
mà soát vé cũng là em
còn cảnh vệ cũng lại là em nữa
điều quan trọng là anh đừng thắc mắc
cứ ngồi yên
vì em quen chở heo, chở lợn lâu rồi
còn đường đi
đích đến?
hãy theo dấu viên đạn của em
rõ
hơn
ban ngày!
NQP, W.D.C 23/8/2024, con đường ngoằn ngoèo nào đưa ta đến thăm nhau? The long and winding road, that leads me to your door... (the Beatles' echos...)
NGÃ TƯ ĐƯỜNG THU HẠ
Ở ngã tư đường khi thu, hạ gặp nhau
sau vị đắng, mật ong nào vẫn đợi
nơi xa xôi, cánh diều thêm chới với
ước mãi một ngày về đất mẹ, quê hương
***
ở ngã tư nào, tử đinh hương níu nhau,
nơi xứ lạ, chút tâm tình gom lại,
mặc ngăn cách, mặc đường xa trắc trở
chút hương này, cứ nhuộm tím chiều xa
***
mùa thu này ai trồng thêm luống hoa
bẽn lẽn bên sông, sau mùa hè oi ả
kệ bụi cuốn mặt đường
kệ trời mưa tơi tả
vẫn mong ngóng ngày về
để gần mãi không xa
***
mùa thu này tròn một năm xa quê
quê hương thứ hai, nơi một thời tá túc
nhớ nhà xưa, nhớ người thân vời vợi
ấp vội cánh hoa nào,
nơi
phố hạ
sang thu...
Virginia, 16/9/2024, Ngô Quốc Phương
- Từ khóa :
- NGÔ QUỐC PHƯƠNG