- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

VÌ NGHIỆP DUYÊN NÊN NÓ VẬY

16 Tháng Bảy 202411:32 CH(Xem: 14385)


Doi Hoa Vang- photo DH
Đồi hoa vàng - photo ĐH.


Thái Thanh

VÌ NGHIỆP DUYÊN NÊN NÓ VẬY

 

Buổi trưa bọn trẻ đi học đi làm hết chung cư vắng vẻ, tôi cũng vừa lau xong cái nhà ngồi trên ghế sopha mở cửa nhìn ra.

Tôi thấy chị hàng xóm nhà tôi đi ngang qua đến nhà rác đổ rác.

Tôi thấy ông chồng chị lù lù đi theo sau:

 

- Trời ơi tui đi đổ rác mà ông theo tui chi!

 

Ông chồng ngô nghê phân bì:

 

- Chớ thằng cu nó cũng chạy theo bà đó!

 

Thằng cu là thằng cháu ngoại một tuổi của ông bà nó hay kéo theo cái xe tập đi chạy vù vù ở hành lang này theo bà nó.

Bữa giờ ông lên đây, tôi thấy chị đánh thêm kem, tô chút son môi và mặc đồ đẹp hơn trước nè ... Hì hì. Buồn cười quá tình yêu là cái quái gì sao người người cứ phải yêu nhau say đắm như hai ông bà già gần tuổi 70 này chứ lỵ.

 

Ngày xưa ba má tôi cũng thương nhau lắm. Má vào Sài Gòn nuôi đẻ chị tôi, ba tôi thương nhớ ngày đêm cứ nhắc hoài: "sao má mầy lâu dìa quá!".

Tôi vẫn nghĩ vợ chồng sống được với nhau cả một đời thì thương nhau phải biết.

Tôi không có được cái may mắn này nhưng tôi thích ngắm những cặp đôi người già bên nhau ở tuổi xế chiều. Tôi trân trọng những đôi vợ chồng thương yêu kề cận suốt cuộc đời.

Nhớ lời của bài hát hồi xưa tôi hay nghe: "Nhiều năm trời chẳng thương tình, để em làm kẻ đa tình". Phụ nữ khi ly hôn chồng thi thường có nhiều người khác phái để ý nhưng tôi không hề làm kẻ đa tình yêu đương vớ vẩn đâu nhé, tôi biết chắc rằng tôi là người chung thủy nếu tôi gặp đúng một người thương.

 

Người cùng người gặp gỡ yêu thương hay ghét bỏ đều là do duyên nghiệp số phận cả.

 

Năm tôi 37 tuổi tôi đã chia tay chồng, tôi gặp một người đàn ông do sư thầy ở chùa giới thiệu để giúp tôi một công việc.

Ông lớn hơn tôi đúng 12 tuổi, là phật tử hay làm công quả ở chùa tư cách đứng đắn đàng hoàng; thật lạ ngày đầu tiên vừa thấy tôi, ông nhìn sững như quen tự đời nào, ông đưa tay chùi một vết lấm lem trên mặt tôi và sau này bảo rằng ông yêu tôi ngay từ ngày đầu gặp mặt.

Mà hồi đó tôi ốm nhom xơ xác xấu xí tựa như con chim bị mắc mưa rũ cánh giữa đông tàn.

Qua ngày sau, ông ta đem tới tặng tôi hai quả xoài cát và bảo rằng: "cây xoài nhà anh trồng hơn mười năm đến năm nay nó mới có trái anh hái liền cho em"

Tôi cảm thấy cảm động. Tôi thấy mình được quan tâm, cái mà 15 năm chung sống cùng chồng tôi chưa hề có được ...

Thế nhưng sau đó ông ta si mê tôi đến cùng cực, khiến tôi từ sợ rồi đến ghét cay ghét đậm, tôi luôn né tránh không gặp nữa, cho đến ngày nhờ vợ ông biết được và quản thúc ông chặt chẽ tôi mới thoát ra được cái tình ma mị này.

Được biết vợ ông ngày xưa là một sư cô tu từ nhỏ ở chùa, sau năm 1975 sư cô bị đi lao động cùng các sư cô ở chùa, lần đầu tiên gặp ông sư cô xinh đẹp ấy đã yêu say đắm ông, rồi tự nguyện theo, bỏ tu ra đời và họ thành vợ chồng.

Hết duyên với Phật, chị trở thành một người vợ hiền lành yêu chồng thương con hết mực nên khi biết ông mê tôi, chị đã chặn ngay cái ông chồng lỡ dại của mình ...

Còn ông, tuy mấy mươi năm rồi tôi không gặp nhưng ông vẫn dõi theo tôi, vẫn lén vợ điện thoại nhắn tin gởi nỗi lòng thương nhớ của mình.

May mà tôi không hề yêu ông.

Tôi không đáp trả nhưng tôi không hất hủi nặng lời, tôi hiểu đó có thể là do duyên nghiệp gì đời trước đã trót mang nên khiến ông thành như thế.

 

Hồi còn trẻ tôi nghe đâu đó có câu chuyện:

 

Có một vị sư trên đường đi khất thực phải ngang qua một cái chợ quê nhóm ở bên đường; không biết do oan gia nghiệp chướng gì đó mà có một bà bán thịt mỗi lần nhìn thấy sư đi qua là ghét, hầu như ngày nào bà cũng quơ dao mà chửi sư thậm tệ.

Lúc đầu sư nhẫn nhục im lặng mà nghe nhưng đêm về nằm ngủ sư lại thấy xốn xang lòng vô hạn trước những lời lăng mạ của bà hàng thịt.

Một ngày kia không thể chịu đựng nổi nên sư nguyện với Phật: "xin cho con nghỉ tu 5 phút để con trị tội bà nầy".

Thế là sáng hôm đó khi bà hàng thịt lên tiếng chửi rủa sư như mọi ngày. Sư đặt bình bát xuống và quyết đấu cùng bà, bị phản công bất ngờ khiến bà im re không chửi nữa ... Xong việc, sư cúi xuống ôm bình bát lên lặng lẽ tu tiếp ...

Tôi vẫn thường áp dụng điều này như vị sư nọ khi gặp những chuyện gây bực mình  để chấm dứt ngay phiền não vương mang trong mình.

 

Nhân quả nghiệp chướng chi đó mà không hiểu sao.

Có người thấy là thương mà có người tự nhiên vô cớ mà ghét như vậy.

Chị tôi là một ni sư tu hành chân chính.

Khi anh trai tôi đến tuổi về chiều lại đi lấy một người vợ rất trẻ khiến cả nhà phản đối nhưng anh vẫn quyết lấy làm vợ.

Biết chuyện chị tôi (ni sư) ôn tồn giải thích:"tại nghiệp duyên của nó đến hồi phải trả nên tụi em đừng ghét bỏ". Cũng như chuyện của tôi, chị rất thương ông chồng cũ của tôi và cho rằng vì oan nghiệp đến giờ phải trả nên nó vậy. Chị hay khuyên tôi:"không nên để yêu ghét nó làm chủ mình"

Nhưng tôi là phàm phu nên khó lòng ngăn được cái tâm phân biệt này.

Như tự nhiên tôi ghét cay cái ông thầy Giác Minh Luật ở trên Youtube, cứ vô tình mở máy ra thấy ông là tôi ghét.

Gần 20 năm trước, cô bạn theo đạo Tin Lành giới thiệu tôi nên nghe ông Chơn Quang, thời đó băng đĩa ông Chơn Quang được ưa chuộng khiếp lắm nhưng tôi nghe và thấy mặt ông là ghét không ưa nổi.

Đó là những người không ăn nhập gì đến mình mà thấy ghét, rõ là tôi còn cách bến bờ giác ngộ rất xa.

 

Hình như tôi chưa biết yêu thì phải?

Hồi còn học trung học các bạn tôi đa số đều có đôi có cặp, chỉ có tôi là im re không hề yêu đương gì ráo.

Trong lớp tôi học có hai bạn yêu nhau từ hồi còn nhỏ, đó là một mối tình nồng thắm nhất mà tôi chứng kiến.

Đến năm thi đậu xong tốt nghiệp 12, họ làm đám cưới tưng bừng rồi sau đó cùng vượt biên, may mắn trót lọt ngay chuyến đầu tiên.

Họ sống bên nhau hạnh phúc và có 4 người con, nhưng không hiểu sao sau mấy năm lại ly dị.

Cả hai bạn đều rất dễ mến nên không thể đổ lỗi là tại ai?

Đành ngậm ngùi đổ lỗi là do nghiệp duyên nó vậy...

 

Nhìn ngắm cuộc đời với bao đổi thay đầy mất mát ưu phiền nên thật lòng trong tôi không còn dành cho mình một chỗ để yêu ...

 

Tôi thích lời thơ này nên xin được chép lên đây kết thúc bài viết này nhé.

 

🍀

 thơ Nguyễn Văn Gia

CÁNH NHẠN LẠC TRỜI

 

Chắc gì đâu 
giữa vô thường

Ai không một thuở 
lạc đường 
nổi trôi?

Xưa ai
cánh nhạn lạc trời

Vì đâu nên nỗi 
thuyền trôi lạc dòng?

Chuông chùa 
vẫn giọt hư không

Cỏ cây xưa vẫn thủy chung
một màu

Đất trời 
chẳng lạc gì nhau

Tang thương
cũng bởi bể dâu lòng mình

Thơ ai lạc chữ 
lạc tình

Ngàn năm 
Phật vẫn lặng thinh
trong chùa


Về ngồi dưới mái hiên xưa

Lặng nghe thánh thót 
giọt mưa cam lồ.

 

Thơ: Nguyễn Văn Gia

***

THÁI THANH 

Sài Gòn 2024

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
18 Tháng Tư 20244:07 CH(Xem: 15039)
On the evening of December 21, 1946, the Bach Mai radio resumed its operations somewhere in the province of Ha Dong after a day of silence. One of its broadcasts was Ho Chi Minh’s appeal to the Viets for a war of resistance. He reportedly said: The gang of French colonialists is aiming to reconquer our country. The hour is grave. Let us stand up and unify ourselves, regardless of ideologies, ethnicities [or] religions. You should fight by all means at your disposal. You have to fight with your guns, your pickaxes, your shovels [or] your sticks. You have to save the independence and territorial integrity of our country. The final victory will be ours. Long live independent and indivisible Viet Nam. Long live democracy.
17 Tháng Năm 20254:11 CH(Xem: 214)
Vô cùng thương tiếc / khi hay tin nhạc mẫu và thân mẫu của Phạm Viết Ky và Trần Thúy Liễu là: Cụ Bà MARIA TRẦN TRỊNH KIM NGỌC / Sinh ngày 7 tháng 1, năm 1935 tại Hà Nội, Việt Nam / Đã được Chúa gọi về ngày 9 tháng 5 năm 2025 / Hưởng thượng thọ 90 tuổi
17 Tháng Năm 202512:58 SA(Xem: 290)
Bằng giọt nước rơi thầm khoảng nắng / Bằng tiếng dương cầm / Nhẹ sâu tháng năm / Bằng ánh mắt tan vào mộng tưởng / Xuyên qua em / Cơ hồ mênh mông /
06 Tháng Năm 20257:40 CH(Xem: 2571)
Mẹ là buồn vui tuổi thơ, / Anh Cả, chiều hoàng hôn, đầu làng đợi Mẹ, chợ xa / Mẹ là tất cả trong trái tim anh Chiêu, / người con tài hoa, biệt xứ / Mẹ, Là bà tiên, / tâm hương Vu Lan, chị Ba tưởng nhớ ! / thầm lặng dịu dàng, giống Mẹ nhất, chị Tư con… /
05 Tháng Năm 202510:35 CH(Xem: 2722)
I follow the flight of a butterfly, It disappears into the sunlight. I gaze into the petals, and see your radiant smile— You say I'm hard to please, like the longing I carry.
03 Tháng Năm 20251:34 SA(Xem: 3164)
Anh dõi theo cánh bướm bay Bướm lẫn vào trong nắng Anh dõi vào cánh hoa, thấy em cười tươi thắm Em bảo anh khó chiều như nỗi nhớ của anh
30 Tháng Tư 20253:26 SA(Xem: 3064)
Xưa…/ Mẹ chờ Cha bên thềm nắng muộn / Dệt quê hương trên cánh tay gầy / Từng sợi nhớ đan thành giải lụa / Gió vô tình chạm nhẹ đường kim / Từ tay mẹ, từ câu ru cũ / Dệt lụa quê hương, thời chiến, mong manh /
29 Tháng Tư 20252:15 SA(Xem: 2853)
Cô bé , cạnh nhà tôi năm nao / Đôi mắt ướt biết cười / đôi mắt, gió lả lơi / ánh lên, tiếng gọi mời / Ngày tháng tư năm ấy / Có nhặt giùm tôi chăng / Tim lỗi nhịp đánh rơi /
28 Tháng Tư 202510:13 SA(Xem: 3728)
tôi xa nhà cũng đã lâu / đi lúc nửa đêm / khi tiếng gà đầu thôn chưa kịp gáy / mẹ tôi ngồi ở đầu giường / lặng câm không nói / trong ánh mắt có giọt nước lăn dài / rồi bóng đêm trùm xuống / thế mà gần mấy chục năm / mẹ tôi chết rồi / tôi cũng chưa về lại lần nào / về để thắp lên mộ mẹ một nén nhang / kể cho mẹ nghe những nỗi đời xa cách / để mẹ được yên lòng
28 Tháng Tư 20259:51 SA(Xem: 2557)
Nói đến tiền lẻ người ta thường nghĩ ngay tới những tờ/ nắm tiền giấy nhàu nát dính nhớp mồ hôi trong tay, trong hầu bao các cô - bà bán rong có được sau cả ngày vất vưởng trên hè đường đầy bụi khói hoặc góc chợ quê đìu hiu… Nhưng nói đền tiền tỷ thì thường gắn với những tập Đô-la dày cộm đựng trong va-li hay trong bọc giấy thường cất trong ngăn kéo phòng làm việc của các quan chức đương nhiệm…