BÀI HỒN NHIÊN THÁNG NĂM
Lẩn quẩn từ một buổi chiều
nơi ranh giới của giọt nước nào rất mỏng
cơn mưa hối hả sau ngày oi nồng đầu hạ
cố làm dịu những cồn cào nơi ngực
về một hoang tưởng không tên
phập phồng
thở
ta bỏ đi rất nhiều tháng năm trên đường
không nhớ nữa bao lần vội vã
buổi chiều ngồi đếm những giọt nước rơi giữa trời
hồn nhiên tan vào đất
phút giây bỗng thành huyễn hoặc
xa như ngày đã qua
còn lại những giọt mưa tạt ngang giấc chiêm bao
nghệch ngoạc vẽ thêm vào phía trước
hình hài mơ hồ của ước vọng
giữ trong vòng tay chông chênh
Đoàn Minh Châu
Đà Nẵng 20.5.2011
NÉT CỌ THỜI GIAN
anh còn yêu em không?
một ngày
ánh nắng cắt con đường thành hình thù rối loạn
chập chờn vẽ lại ảo ảnh nhiều màu
một ngày
anh và em chạm nhau bằng nỗi buồn riêng lẻ
một ngày
anh và em xa nhau bằng nỗi buồn riêng lẻ
anh còn yêu em không?
Em muốn vẽ lại bầu trời khô cong của trưa tháng bảy
bằng bàn tay lá
rơi tung toé giữa cơn gió mùa hè
anh là những ngã tư của thành phố
em cứ mãi phân vân chọn một lối rẽ cho mình
anh là từng buổi chiều qua đi
khi em ngồi đếm
trong cái ồn ào của giờ tan tầm
những nếp nhăn nào bất chợt
như dấu tích của mộng mị em cứ dọn trên từng con đường
mất hút vào năm tháng
anh chẳng bao giờ đi cùng
phải không?
anh còn yêu em không?
anh còn yêu em không?
Ta còn yêu nhau không?
Đoàn Minh Châu
CÓ THỂ MỘT NGÀY EM MẤT ANH
là ngày
em không còn nghĩ về anh nữa
sự tự tin của anh không đủ
giữ gìn những kí ức về nhau
em không biết là bao giờ
mai, hay ngày kia
hay chính hôm nay
đã biết bao yêu thương
cũng chừng ấy chán chường
có thể một ngày em muốn đi trên con đường lạ
cố quên những điều quen thuộc
hoặc bất chợt
một sớm mai thức giấc
em chẳng còn nhận ra
đã từng giấu anh vào trong giấc ngủ
có thể ngày ấy rất gần
có thể rất xa
đâu cần một lý do, một lời giải thích
có thể một ngày, chẳng ai hiểu nổi
ta mất nhau
đã tự khi nào
Đoàn Minh Châu
10.2011
- Từ khóa :
- ĐOÀN MINH CHÂU