September 9/11.oil.painting.Gerhard Richter
(bài thơ cũ,
gửi một thành phố
& những người bạn)
Theo những vảy mây màu áo cũ
con tàu băng qua
ô nhiễm kí ức
lướt ngang từng cao ốc ngút sương.
Chúng tôi đi
phẩy phất những bóng trắng ...
Trong toa tàu phóng mê
buổi sáng hãm âm trên mặt bàn chảy máu
Uống vào mắt
cảnh vật úp ngược trong chiếc ly
Hãy cụng cùng nhau khi nước mắt còn chảy được
thắp nén nhang cho những xác người nằm phơi trên đường rầy.
Hãy nhìn về mặt trời vô sắc
lộ gần giữa khoảng không
khi các cao ốc vừa gục ngã và biến mất
bằng vận tốc của một bài thơ lãng quên.
Tôi bị nuốt vào thực quản cuả ngày,
bài tiết bằng đường máu,
và sau đó thường là một giấc ngủ đậm đặc trì níu giấc mơ .
Quanh tôi
nhiều bóng & rợp chữ .
Đôi khi phải nuốt trọng những điều ngụy tín
Đôi khi phải ngồi gỡ thời gian từ những vảy chân
Đôi khi con chữ bốc hơi từ mặt phẳng cuả giấy
như đàn chim ùa bay khỏi nghiã trang.
Trước nén nhang tàn
Tôi chỉ còn tôi giữa khoảng trống của ...
Buổi sáng
giấc mơ là đám cháy lớn nhất đốt trụi bóng ngày
còn lại là rỗng phế mưa nắng
trong trạng thái tỉnh cuả đôi mắt biết bơi giữa những suy tưởng nghịch đảo
về sự có mặt của mặt trời
giữa các cao ốc ruỗng trống.
Buổi sáng làm chuyến tàu chở những hành khách mộng du
trong thành phố
mỗi người cầm một quả trứng trong tay
bấu lên sự trương nở phía trong
khi những bào thai còn thức,
và người thèm ngủ .
Chúng tôi
bỗng đứng trồng thành những cây xương rồng bị lãng quên .
ĐINH TRƯỜNG CHINH
Nguồn: dtc. (TẠP CHÍ THƠ, 2001)