- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

BUỔI SÁNG CỦA NGƯỜI CAO TUỔI

12 Tháng Chín 20242:10 CH(Xem: 18185)

Anh Dang Hien
Photo- Đặng Hiền



Thái Thanh

BUỔI SÁNG CỦA NGƯỜI CAO TUỔI

 

 

Ngày xưa hồi còn nhỏ, tui hay nghe bà cố tui đọc câu: "Còn duyên kẻ đón người đưa. Hết duyên đi sớm về trưa một mình". Tui thấy ngồ ngộ dễ thương nên tui nhớ luôn câu ấy ở trong đầu.

Mấy mươi năm trôi qua cho đến giờ tuổi đã về chiều, ngồi ngẫm lại đời mình. À! người ta thì  "còn duyên kẻ đón người đưa" còn mình hết cả một đời người trôi qua mà mình có chút duyên nào đâu, vì từ nhỏ cho tới lớn đâu có ai đón đưa, thương nhớ mình chứ ... Xấu hổ thiệt nhưng cũng phải thú thiệt vì ở cái tuổi này rồi, có níu kéo gì nữa đâu hè!!  Nói thiệt may ra ông trời ổng thấy tội tội mà kiếp sau ổng cho mình có chút  "diên" (duyên)làm vốn lận lưng.

Nhân đọc facebook của chị Hoàng Kim Chi phân tích về Người Cao Tuổi và Người Già khác nhau như thế nào. Đọc xong tui ngồi tủm tỉm mà cười một mình rồi ngẫm lại. Sao Người Cao tuổi dễ thương thế, có duyên thế còn Người Già thì ngược lại. Mình thuộc loại người không có duyên nhưng mình chỉ mới tới ngưỡng cửa của tuổi 60, mình tuy xí xọn nhưng đâu có khó chịu đâu, mình cười vui suốt ngày mình có cành nanh với ai đâu và ngoài cái thằng cháu ngoại mình, nó yêu thương ngoại ra, còn tất cả các đứa cháu kêu mình bằng cô ở nhà, lẫn mấy đứa cháu nơi buôn bán ở chợ... đứa nào cũng khoái mình nhất kia mà. Vậy mình thuộc loại Người Cao tuổi hay Người Già đây!? Thôi tự cho mình làm Người Cao Tuổi đi cho nó dễ thương một chút trong tháng năm còn lại của cuộc đời. Và buổi sáng của Người Cao Tuổi là tui hôm nay đây, tui kể nghe nha.

 

Ở quê tui Qui Nhơn đã vào mùa mưa, mưa liên tục suốt mấy ngày nhưng tui không bỏ đi tắm biển ngày nào. Tui bơi vẫy vùng dưới mưa, lợi dụng biển vắng người tui hét to, cười to giữa biển cho thỏa thích. Người Cao Tuổi thì lúc vui, lúc buồn... cũng có lúc tui ngồi bó gối ở ban công nghe nhạc, nhìn mưa, rồi buồn, rồi viết ít chữ quăng lên "phây" mà than thở cho đỡ buồn.

Sáng nay trời ngớt mưa hơn, biển đông người hơn mấy ngày qua nhiều. Mà cũng lạ, biển và sân tập zoga, tập thể dục nhìn chung đa phần là các bô lão người cao tuổi còn cái đám con cháu thanh thiếu niên nó lặn đâu mất không thấy đứa nào. Mà các bô lão đa phần là lão bà bà nhiều gấp đôi lão ông. Cái thành phần mà phải " Khỏe vì nước kiến thiết Quốc gia" ấy, tìm ít thấy.

Sau khi ngâm dưới Biển đã đời tui lên bờ vào nhà tắm dịch vụ để xả lại nước mặn, thay đồ khô rồi về. Hôm nay đông người nên dãy phòng tắm nữ đều kín phòng, tui cảm thấy hơi lạnh nên muốn tắm lại liền không thể chờ được.Tui nhìn qua khu vực của nam không có ai hết, bốn phòng trống trơn.Tui quyết định qua nam thôi, mình cao tuổi rồi ai mà để ý mình, mà mình ngán gì ai chứ, mấy mươi năm trôi qua đâu có lão nào cưa đổ mình và mình cũng đâu có làm cho ai rung động vì mình đâu chứ hì hì!!

Bên nam có phòng số 8 nước chảy mạnh nhất, sáng sủa nhất, lại không có gián (vì tui rất sợ gián) nên tui chọn phòng này, nhưng nghiệt nỗi cái chốt cửa của phòng số 8 lại bị chuyền điện, tui vừa sờ vào nó giật bắn tui lên, mấy ông tắm thì đâu cần chốt cửa.Tui nhìn quanh thấy chẳng có ai nên tui khép cửa lại nhưng không thể chốt cửa. Để cho chắc ăn tui thay bộ đồ tắm của mình ra rồi vắt lên trên thành cửa làm ám hiệu "ta là đàn bà con gái chính hiệu đây đừng có mà lại gần"!.Tui xả nước tắm thoải mái, chợt tui nghe ngoài cửa có tiếng lao xao của đàn ông, thôi tiêu rồi có người vào.Tui tắt nước lấy khăn lau lẹ rồi mặc đồ vào.Tiếng người nói:

- Dô phòng 8 nước chảy mạnh nè anh!

Ui, rủi mấy lão ấy sớn sát không thấy bộ đồ tắm nữ tui treo thì chết, tui sợ quá, bộ đồ mặc lộn đầu lộn đuôi không vào được. Tui hát to lên, bài hát mà tui hát cho cháu tui nó nghe để chọc nó cười: "Bốn ông già đi tàu bay Liên Sô, bay lên cao cùng té xuống u đầu. Cùng nắm tay đi nhà thương băng bó. Ui chu cha cái đầu sưng chù dù"

- Hình như có người.

Tiếng chân dừng lại, tui vừa mặc đồ vừa la to  "có người, có người ". Xong xuôi tui bước ra khỏi phòng tắm, hai gã đàn ông lạ quắc trố mắt dòm cứ làm như tui ở hành tinh lạ xuống, tui an toàn rồi nên bình tĩnh bước lại chỗ gương chải tóc rồi về, tui nghe đằng sau:

 

- Wow! tự nhiên phòng nữ không tắm chun qua phòng nam tắm rồi hát om lên, thiệt là ...

 

Tui dắt xe đạp ra khỏi nhà dịch vụ tắm biển, trời vẫn còn mưa. Kiểu này thì không thể đi bán hàng được rồi, tui quẹo vào tiệm phở ăn một tô phở nóng, tui rắc nhiều tiêu và bỏ ớt vào cho ấm bụng, rồi tui đạp xe thong thả dưới mưa để về. Ngang qua "Góc Phố Diu Dàng" nhìn vào quán thấy thưa người. Tự nhiên tui thèm một ly cà phê, tần ngần một chút rồi tui dừng lại và lững thững vào quán, tui chọn cho mình một cái bàn riêng lẻ trong góc. Đây là lần đầu tiên trong đời tui vào quán cà phê một mình, những lần trước tui thường đi với bạn hoặc uống ở nhà. Thôi kệ đi, mình là người cao tuổi rồi mình phải biết chút chút với đời chứ. Tui gọi một ly cà phê sữa đá và một tách trà thơm rồi lơ đễnh nhìn ra bầu trời xám xịt trên kia mơ màng. Đang nhâm nhi từng ngụm cà phê chợt có tiếng người trong bàn trong gọi trả tiền, tiếng bước chân đi dần ra cửa.Tui nghe tiếng reo lên:

- TT phải không ?

- Đúng là cô TT đó mẹ!

Trước mặt tui một chị mặc bộ đồ comle nhìn khá sang, cô bé sau là con gái của chị. Tui không nhớ đó là ai mà gọi đích danh tên mình, chắc là bà con hay người quen mà mình quên đây. Tui lật đật nhăn răng ra cười mà không dám lên tiếng.

 

- Chị biết em ở trang Liên Trường Qui Nhơn chị hay đọc bài em đăng lên đó

 

Ui da! tui xấu hổ hết chỗ nói, muốn biến nhanh tức khắc.Tui thấy tội cho mấy đứa con của tui vì có một bà mẹ xí xọn như tui. Chắc là tui lên "phây" viết lách lăng nhăng, quăng hình rồi bình luận quậy tưng trên đó hay sao mà người ta biết tui. Con tui nó giả lơ cho mẹ muốn làm gì thì làm trong khi mẹ đã đến tuổi nhá nhem về chiều mà "tí tửng" hết biết. May sao, con bé khi ra tới xe nó vói theo: "Cô ơi cô nhớ viết bài đăng Liên Trường Quy Nhơn nữa nghen cô, mẹ con thích cô lắm".Ôi hú vía! tui há hốc mồm nhìn theo mà nãy giờ tui sợ quá nên quên hỏi mẹ cháu tên gì ở trên "phây".

Tui hớp vội ly trà rồi đứng dậy trả tiền, tui không dám ngồi lâu ở đây nữa. Vừa ra tới cửa tui quay lại định dắt xe ra thì tui đụng độ ngay hai cha con của người cao tuổi bước vào. Chợt người đàn ông reo lên:

 

- TT phải không?

 

-Ai dậy ba?

 

- Đúng là TT rồi !

 

Ôi chao! lại là người trên Liên Trường Qui Nhơn nữa sao? chắc chắn là thế vì tui thuộc loại người kém thông minh, "luôn luôn lắng nghe nhưng lâu lâu tui mới hiểu"  Tuy thế nhưng trời bù lại cho là tui nhớ rất dai. Cái lão này, già già cỡ tui mà tui thấy lạ quắc hà. Híc hic! gì nữa sẽ xảy ra đây? (lạy trời cho con không lỡ gây chuyện trên Liên Trường Qui Nhơn, kiểu này chắc con không dám lên facebook nữa quá)

 

Hắn dzui zẻ bước tới:

 

- TT nhớ tui hông? Phan Cầm nè!

 

Hắn vừa nói vừa đưa tay nắm lấy tay tui. Ôi tên Phan Cầm, mà chưa gì đã cầm lấy tay người ta rồi. Tui rụt tay lại,  tuy tui đã là người cao tuổi nhưng dù sao  "Tui là phận gái, lão là phận trai"(3) mờ .

 

- Phan Cầm nè, hồi xưa mình học cùng một lớp đó nhớ chưa?

 

- Học...hoc cùng lớp hồi nào?

 

-Thì hầu nhỏ trường bà cô Tí ở đường Trần cao Vân đó. Nhà tui ở sát cạnh nhà cậu Năm của TT đó (Ôi , má ơi cái khoản nhớ dai này tui hết tự hào nổi, tui thua không cạnh tranh nổi với hắn ta rồi).Trường bà cô Tí là cách đây đã 55 năm rồi, đó là trường Mẫu giáo , cái thời mà tui còn để tóc "bum bê " còn mặc quần lủng đáy, lủng đít.Tui nhớ hồi nhỏ đi học trường cô Tí về, mặt mũi luôn lem luốc má tui rửa mặt cho tui rồi càm ràm khi nhíp đồ cho tui vì tui chuyên mặc quần ngồi tét đáy... Ôi hắn còn nhớ ra tui thì hắn siêu sao mất rồi.

 

Chào hỏi qua loa tui lật đật cáo lui, chuồn lẹ  (thật lòng tui kém ngoại giao, vụng về ghê lắm, nhất là đối với đàn ông tui không biết nói chuyện sao cho hay, nên có ai là đàn ông mà mời tui đi đâu là tui không dám đi)

Tui đạp xe về, mưa lất phất bay vào mặt mát lạnh. Tui ghé chợ mua đồ ăn về nấu cơm ăn, mấy hôm nay trời mưa, tui làm biếng đi chợ nên ăn toàn là rau luộc chấm nước mắm. Chợ không có cá, tui mua một miếng thịt bò bắp và rau. Về nhà, lau lại căn nhà nhỏ cho sạch sẽ rồi tui đi nấu cơm. Cơm chín thức ăn dọn ra mâm, thịt bò luộc chấm nước mắm gừng ớt, cơm dẻo nóng, tô canh rau xanh cũng nóng, tui ăn ngon miệng cực kỳ.

 

Rồi tui ngồi ở ghế mây nơi ban công vắt chân lên lan can nhìn ra biển xa mù dưới màn mưa bay bay. Thành phố thân yêu, dưới đôi mắt của người cao tuổi như tui rất đỗi thân tình.

 

Tôi chẳng có duyên nên tôi chỉ một mình.

Ai bảo một mình là không duyên kỳ ngộ

Bởi một buổi sáng trời mưa như hôm nay tôi vẫn có

Tia bình mình lên hồng sáng trái tim mình

Đâu phải chỉ tình yêu đôi lứa là hạnh phúc.

Tình nhân gian, tình cây cỏ cũng thật là tình.

 

Hết một buổi sáng của người cao tuổi TT, tui thấy vui vui nên chia sẻ ít dòng lên phây. Cảm ơn các bạn đã dành chút thời gian kiên nhẫn đọc trọn bài viết này. Nếu có gì không phải xin thông cảm cho người Cao tuổi này nhé. Chúc an vui.

 

Thái Thanh

Ý kiến bạn đọc
13 Tháng Chín 20242:53 SA
Khách
Đây là bài của TT . Cảm ơn Hop Lưu Net đã đăng bài. Xin hỏi TT muồn có sách in Tạp chí Hợp Lưu đuoqcj không?
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
27 Tháng Tư 202511:36 CH(Xem: 10985)
'BẾN BỜ' là một hành trình đầy cảm xúc, kéo dài suốt nửa thế kỷ (1975-2025). Giai điệu bài hát mặc dù khởi phát từ bối cảnh năm 1963, nhưng khi áp dụng vào bối cảnh vượt biên của hàng trăm ngàn người Việt sau 30/4/75, cũng có ba phần: hoạn nạn, giải thoát và kết thúc. Chỉ khác phần kết thúc, vượt biên thì hân hoan xây dựng đời sống mới, còn sau đảo chánh 1/11/63 thì tình hình lộn tùng phèo… Để ý, khi tái lập giai điệu, thay vì chỉ đổi nhịp cho Điệp Khúc như Lam Phương chỉ dẫn, tôi đã đổi nhịp cho toàn bộ bài hát từ 4/4 qua 2/4 và chọn Slow Rock thay vì Ballad hoặc Cha Cha Cha…
26 Tháng Tư 202510:45 CH(Xem: 6140)
Hồi ký này tôi viết từ rất lâu, nhưng chưa từng phổ biến vì nhiều lý do. Nay, sau 50 năm nó không còn tính thời sự nữa, tôi xem lại, sửa chữa những sai sót và cho phổ biến như là một tài liệu mà tôi là chứng nhân. Tôi không phải là văn sĩ, cũng không là ký giả viết phóng sự nên văn vẻ võ biền, luộm thuộm, xin mọi người niệm tình tha thứ. Tôi cam đoan viết lại những điều mắt thấy tai nghe, mốc thời gian được ghi lại cẩn thận qua kinh nghiêm viết nhật ký hành quân khi còn làm ban ba tiểu đoàn tác chiến. Để mở đầu, trước tiên tôi xin giới thiệu cái “Tôi” đáng ghét ở đây, đó là điều bất đắc dĩ, vì cái "tôi” là nhân vật chính, là một chứng nhân kể lại những gì đã xảy ra, trong hồi ký này, và để người đọc biết được cơ duyên nào tôi có mặt tại đó.
24 Tháng Tư 20252:14 SA(Xem: 10113)
Khi nào thì chúng ta- những người bạn, người thân,.. tâm sự cùng nhau, chia ngọt sẻ bùi? Người ta thường nói: Chia vui để được vui hơn, chia buồn để nỗi buồn vơi đi. Điều đó đúng với người thật sự là bạn, người thân, tri kỷ. Nhưng khi trải lòng, trút cạn nỗi niềm cần đúng người đúng việc và đối tượng chia sẻ là với những người tin cậy, đối xử với nhau thật sự chân thành. Có người nghe với thái độ thờ ơ, hờ hững hoặc lãng tránh: “Câu chuyện của mày không liên quan đến tao nhá!”
16 Tháng Tư 20253:38 CH(Xem: 11199)
Tuổi đã về chiều. Cải tuổi dần hiểu đời sâu đậm hơn trong tháng ngày còn lại bên đời, để biết mình không còn trẻ nữa và thời gian ngắn dần lại. / Năm ngày trước. Buổi sáng thức dậy tôi bỗng bị choáng váng cả đầu. Có lẽ là do huyết áp tăng sao?/ Tôi cố nhớ, mình đã không ăn thức ăn nhiều đạm và nước chấm mặn quá thì không thể do huyết áp. / Nhưng tôi cũng uống một viên huyết áp, cộng một viên trợ tim, rồi cho rằng mình ổn nên đi ra đường cùng con cháu. Khi về nhà tôi nấu cơm cho các cháu, tôi giặt và phơi đồ rồi lau nhà và bưng chậu, đem hoa đi phơi, đi tưới. Tôi nghĩ chắc sẽ không sao đâu! / Cho đến khi tôi thắp hương lạy Phật thì đầu óc bỗng quay cuồng và tôi té xuống dưới đất bất lực không ngẩng lên được, phải điện thoại cho con gái về. Và nó đưa tôi đi bịnh viện.
15 Tháng Tư 202511:27 CH(Xem: 11683)
Tôi đã trở lại Mỹ vừa tròn một tháng, sau chuyến về thăm quê hương dài ngày. Cưỡi mây lướt gió, tổng cộng hơn 20 tiếng đồng hồ, suốt chặng đường dài nửa vòng trái đất, chỉ một lần chuyển máy bay ở Đài-Bắc, Đài-Loan. Với tuổi đời khá cao, giờ giấc khác biệt, nên tôi cần một thời gian điều chỉnh để sống lại đời bình thường. Quê hương tuy xa rồi nhưng vẫn còn đó. Những ghi nhận, những suy tư, cảm xúc; những tao ngộ khó quên; những ước mong đã thành hiện thực; vẫn còn đây, còn trong trí tưởng, chưa phai mờ. Lòng tôi chất đầy luyến lưu thương nhớ khi rời xa và hòa quyện với những niềm vui khó tả. Đôi lúc tôi tự trách: đã một tháng trôi qua mà đầu óc còn mơ mơ màng màng, mgười bồng bềnh như đi trên mây, ngẩn ngơ ngơ ngẩn; đáng tiếc nhất là chưa ghi lại một dòng chữ nào, chưa đem tâm tình trải dài trên trang giấy.
25 Tháng Ba 20252:10 CH(Xem: 10834)
Chúng tôi định đứng nói chuyện lâu hơn, nhưng bị mấy người dưới ghe to tiếng gọi. Chúng tôi chia tay, tôi nghe thấy người bạn trong bộ áo choàng linh mục bên cạnh bình thản nói với tôi: “Nếu mày còn ở vùng này, nhớ đến thăm tao”. Tôi bỗng thấy cả một thời trung học quay trở lại, tôi rưng rưng ôm lấy hắn và buột miệng: “Cha ơi là Cha”. Lúc ghe đã xa bờ, tôi cố nhìn lại, thấy hắn trong chiếc áo choàng đen vẫn còn đứng như in hình trong bóng trời chiều cho đến khi chiếc ghe rẽ quặt sang một hướng khác.
14 Tháng Ba 20258:55 CH(Xem: 11486)
Sáng sớm hôm nay, khi mở hộp thư, nhận được tin, tôi liền điện thoại cho anh Phạm Văn Nhàn, người bạn thân với anh chị Thương – Quy. Hỏi, “Anh Nhàn ơi, anh hay tin gì chưa? Anh Lê Ký Thương đã ra đi lúc 9 giờ 50 phút sáng hôm nay 14/2/2025. Cả hai anh em đều buồn. Im lặng một lúc, anh kể mới gọi thăm anh LKT cách nay mấy tuần. Chị Quy nói chuyện rồi đưa phone qua cho anh Thương, nhưng khi đó miệng anh Thương đã cứng, không nói được gì...
25 Tháng Hai 20253:15 SA(Xem: 13405)
Hai chục năm qua, những lúc không làm phim, Tuấn cận tôi thường “ngứa tay” viết nhật ký, tản văn, tạp bút, tùy bút – mà động lực chính yếu là cần trò chuyện với đứa con gái đầu lòng từ lúc sinh ra đến khi bước vào đời sinh viên, để nó sẽ có điều kiện hiểu thêm về thời nó đã sinh ra, lớn lên, và trưởng thành như một Công dân xứ Đông Lào đầy ngổn ngang; đồng thời cảm thông với ông bố vào tuổi làm lễ “Khao” cổ truyền mà suốt ngày lầm lụi viết thuê, làm các loại phim thượng vàng hạ cám để nuôi sống một gia đình nhỏ và mong nói được điều gì đó với Cuộc đời – điều mong mỏi nhỏ nhoi vô hại nhưng khiến nó từng hờn dỗi phát khóc: “Bố thôi kiểu “phản biện” ấy đi, tránh “mồm chó vó ngựa” cho con nhờ, con được yên thân học hết đại học và kiếm được cái nghề…” Tôi buộc phải nghe lời, chỉ vì thương nó, nếu lỡ bị liên lụy bởi dính phải cái tội “yêu thư yêu ngôn” do ông bố dở hơi từ thời ngây dại trót ảnh hưởng cái ý tưởng cao siêu “Dùng cán bút làm đòn xoay chế độ”, thì tôi thực có tội và đáng ân hận
17 Tháng Hai 202512:12 SA(Xem: 11683)
Mấy hôm rày tôi không hát "ầu ơ ví dầu..." để ru cháu ngủ mà lại hay hát cái bài "Đón Xuân Này Tôi Nhớ Xuân Xưa". Cái thằng cu Ben em cu Tèo nghe êm tai mà "phê" vào giấc ngủ bình yên. Có lẽ do "ruột gan" của Ngoại nó có gởi qua đó để hát mà lị!
13 Tháng Hai 20258:11 CH(Xem: 12171)
Tuổi yêu đương ngọt ngào thì mình đã qua rồi! Có thả hồn về dĩ vãng với một thời tuổi trẻ mình vẫn nhả ra thơ tình tha thiết đắm say không khác kẻ đang yêu đâu! Thật đấy! Văn nghệ sĩ mà! Lùi về dĩ vãng, hiện tại hay tương lai, nhập vai, hóa thân có thể đưa mình về thuở xuân xanh 18, hay bất kỳ đoạn đời nào. Trí tưởng tượng có thể đưa người sáng tác đi bất cứ đâu mà họ muốn.