- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

MƯA KỶ NIÊM

10 Tháng Sáu 20216:03 CH(Xem: 10480)
hinh-anh-mua-buon-155-1
Mưa buồn- ảnh tác giả cung cấp

Thái Thanh

MƯA KỶ NIỆM

 

Tháng 6. Sài gòn buổi chiều thường mưa. Mưa to lắm, mây đen kịt kéo nhanh làm tối cả bầu trời, nhìn xa xa sau màn nước mưa mù trời những đoàn xe trên đường cao tốc xuôi ngược nối dài nhau trên con đường quốc lộ xa tắp mịt mù.

 

Nơi tôi ở bây giờ đất còn trống khá nhiều nên cây cỏ xung quanh xanh xanh như một thảo nguyên nhỏ. Đứng trên tầng cao nhìn mưa rơi rơi từ xa, mịt mờ trắng xóa. Những con đường vắng thưa thớt bóng người đi qua và dòng sông nước vẫn lặng lờ. Tôi nhớ xa xôi có người đã từng ví von bên tai tôi " Dù cho sông cạn đá mòn tình cảm này không hề thay đổi". Ngày ấy, tôi cứ nghĩ sông khó mà cạn lắm chứ, nhưng không, dòng sông nơi tôi ở cứ cạn rồi đầy liên tục trong ngày. Lòng người cũng vậy không có gì là mãi mãi với thời gian. Cái mà dễ thay đổi nhất trên đời này nghiệm ra rằng đó chính là tình cảm; những lời yêu xưa chỉ là ví von trong lúc cảm xúc còn đong đầy nên chả trách gì nhau khi người dễ quên nhau...

 

Thế nhưng dẫu đã vào tuổi thu vàng tôi vẫn còn mơ mộng, vẫn yêu những cơn mưa chiều gợi nhớ ngày xưa. Mưa đối với tôi luôn lưu giữ lại trong tận đáy lòng ăm ắp kỷ niệm... Thời gian và tuổi chiều cũng đã làm tôi đánh rơi bớt dần mọi thứ, chỉ còn mù mờ trong trí những mùa mưa bên những người thương năm cũ.

 

Tôi thích lời bài hát "Một cõi đi về" của Trịnh " Nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa. Mưa bay trong ta bay từng hạt nhỏ...". Tôi nhớ mưa xa ở thành phố nhỏ thời thiếu nữ xa xôi ngày ấy mỗi chiều tan học. Tôi nhớ những cơn mưa phơ phất ngoài trời cái thuở ngu ngơ còn che nghiêng cây dù tím cho khỏi ướt vạt áo dài trắng tinh khôi. Tôi nhớ ánh mắt sâu thẳm đợi chờ của người xưa từng làm cuống quýt bước chân đi cô học trò nhỏ ngày thơ. Nhớ khung cửa sổ lớp học những ngày mưa nhìn ra hàng dương liễu sũng nước như reo trong gió và nhớ cả tiếng sóng biển ngoài xa từ khung cửa sổ ấy nghe vọng về.Tôi nhớ những cơn mưa buốt lạnh ở quê tôi mỗi chiều tôi vội vã trở về nhà với mẹ với các con của mình. Ngày ấy tôi thường nấu canh tôm với rau mồng tơi và làm cái món mắm cá thu chưng thịt ba chỉ với hột vịt rắc tiêu thơm cay nóng, cả nhà quây quần cùng ăn bên mâm cơm ấm cúng. Nhớ những ngày mưa lụt, Lịch huyết bị cay mắt trôi theo nước, chợ bán đầy Lịch mẹ tôi mua vê um với bắp chuối, chuối chát ngon ơi là ngon.

 

Thời ấy tôi ở chợ Đầm thành phố Qui nhơn, mùa mưa nước không rút kịp nên ngập lênh láng như một dòng sông mênh mông là nước. Buổi sáng thức dậy nghe tiếng rao " bánh mì nóng dòn đây !" tôi cùng con gái đứng ở ban công cột tiền thả xuống cho những người ngồi trên cái thúng tròn ấy để mua bánh mì ăn... Chờ khi nước rút, tôi lại ra chợ buôn bán kiếm tiền nuôi con. Có khi buổi chiều ở chợ về tôi phải gởi xe đạp vì không thể lội qua nước chảy xiết vì mưa. Tôi nhớ mẹ, nhớ day dứt hình ảnh mẹ tôi ngày ấy khi các con tôi vào Sài gòn học đại học chỉ còn mỗi mình mẹ ở nhà. Lội qua đầm nước mênh mông, mình tôi bê bết nước và bùn đất chưa kịp tắm gội tôi phải đỡ cho mẹ tới chỗ khô ráo. Nhà tôi ngày ấy, ở dưới thì nước lụt ngập ở trên thì dột, mẹ tôi đứng vịn chặt cái thành cầu thang tương đối khô ráo chớ không dám đi sợ té ngã, chỉ có mình mẹ ở nhà, mẹ phải tự bảo vệ mình để khỏi làm phiền cho con... Thương mẹ quá, thương đến đứt lòng cho mẹ mà tôi cứ mãi còn bôn ba ở giữa chợ đời không cận kề bên mẹ... Cuộc sống dần đỡ hơn khi tôi sửa được cái nhà, khi người ta làm cống rút nước... thì mẹ không còn nữa.

 

Mùa mưa ở Qui nhơn thường kéo dài lê thê liên tục đến mấy ngày với cái lạnh se da nhưng mưa Sài gòn hay đổ bất chợt... Cũng xuyến xao lòng tôi không ít. Ngày ấy, mẹ mất, tôi sống một mình buôn bán chắt chiu tiền gởi cho con đi học. Cho đến ngày tôi vào Sài gòn dự lễ tốt nghiệp của con. Tội nghiệp, nó là đứa con gái bé nhỏ chịu thương chịu khó cùng với mẹ trong những ngày mua bán tảo tần ở quê. Nó đậu Đại học Bách khoa Sài gòn một cái trường danh tiếng khó đậu mà suốt năm năm trời mẹ nó chưa hề vào thăm con cho biết được trường. Lần này có hai cái vé mời đặc biệt dành cho ba mẹ vì nó tốt nghiệp loại giỏi nên bà mẹ quê tôi phải đi vào thôi... Dự xong lễ chiều đó nó mượn chiếc xe máy của cậu đưa mẹ ra bến xe Miền đông để về. Không có dấu hiệu gì báo trước nhưng xe đi được một khúc thì mưa đổ xuống nhanh như trút. Đoạn đường còn dài đứng đụt mưa thì sẽ trễ xe, nó tắp vào mua hai cái áo mưa tiện lợi, lính quýnh thế nào mà mẹ nó là tôi đánh rơi cái áo xuống đất. Giữa dòng xe cộ chạy ngược xuôi hối hả, đường Sài gòn nước ngập chảy xiết trôi phăng cái áo đi mà bên đường không còn ai bán áo nữa. Con bé cởi phăng cái áo cho mẹ trùm, nó đi ướt dưới mưa, dưới cái lạnh của gió ngược chiều qua những con đường rộng rồi nó len lõi vào hẻm cho gần, trời vô tình vẫn cứ đổ mưa, mưa to như trút... Cuối cùng cũng đến được bến xe, tôi co ro ngồi trên xe nhìn qua ô cửa kính, xe chạy... bóng đứa con gái bé nhỏ vẫy vẫy tay xa dần mà đứt ruột. Hồi đó cả hai mẹ con đều chưa có điện thoại di động nên không gọi được cho con để biết nó đã về được nhà trọ an toàn chưa. Lòng mẹ se lại vì thương, thương con vô bờ bến trong đời...

 

Bây giờ tất cả đã là kỷ niệm. Tuổi đã về chiều tôi dần quên hết chỉ còn nhớ mơ hồ về những chuyện xa xưa còn lưu lại dành cho những ngày mưa rơi xuống đời tôi mênh mang thương nhớ vô vàn...

 

Sài gòn tháng 6/ 2021

 

Thái Thanh

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
24 Tháng Mười 202310:38 CH(Xem: 5370)
Hàng ngày trên con đường kiếm sống, thỉnh thoảng ta vẫn nghe trên cây khế trước nhà tiếng kêu của một loài quạ “ăn khế trả vàng, may túi ba gang mà đựng”. Dân ta ai cũng may sẵn những chiếc túi ba gang. Thời mở cửa, ai cũng hăm hở, ai cũng tưởng mình đã hốt đầy vàng trong cái kho của trời đất. Có biết đâu rằng vàng đã cho đi cả, chỉ còn lại sỏi và đá trong chiếc túi ba gang của mình. / Ta cho đi hết, cho hết cả … từ tài nguyên, của cải cho đến những giá trị cốt lõi. Và thế là đất không còn lành, chim không muốn đậu. Bầy chim túa đi thiên di mang theo tất cả, cả tuổi trẻ, tình yêu, nhiệt huyết,… rời bỏ đất nước mình!
24 Tháng Mười 20233:58 CH(Xem: 4184)
Người ta thường ví Mèo như một người phụ nữ, bởi Mèo có vẻ nhẹ nhàng nhỏ nhẻ từ cách ăn, cách ngủ cả đến lúc Mèo gần gũi, nũng nịu bên chủ để được che chở vuốt ve. Tôi không thích Mèo và không bao giờ có ý nghĩ là mình sẽ nuôi Mèo. Tôi cho rằng cái cách dịu dàng của Mèo như một sự dối trá ẩn sau cái ác. Bởi lẽ lúc nhỏ, tôi đã từng chứng kiến và xót đau khi cái lũ mèo nhà hàng xóm xé tan xác ăn thịt mấy con chim bồ câu nhà mình nuôi. Nửa đêm khuya khắc tôi hay bị thức giấc vì tiếng kêu, tiếng chạy đuổi nhau trên mái tôn nhà ông Lý sát cạnh nhà mình, nghe bắt rợn người. Và có lẽ vì Mèo nó có cái vẻ yểu điệu, dịu dàng tương phản với cái vẻ thô thô, cứng ngắt của tôi nên tôi ghét nó...
24 Tháng Mười 20233:22 CH(Xem: 3880)
Mọi thông tin luôn nhanh chóng hiển thị trước mán hình vi tính . Chuỗi sự kiện của cuộc sống quanh tôi và tôi cảm nhận nó bằng tâm hồn mình./ Mỗi buổi sáng, khi thức thức dậy, bước xuống giường, vén mùng là tôi đã start máy, rê chuột là cả thế giới hiển thị trước mặt . Cây trong vườn vẫn xanh như độ nào, cành nhãn nở chùm bông trắng đầu mùa in bên khung cửa sổ như một bức tranh. Ngày nắng cũng như mưa, nó luôn hiển thị. Một thế giới hiện thực đầy hư ảo! / Tôi thích mơ mộng, trong tôi luôn hình dung những sự kiện rồi huyễn tưởng và sống với niềm hạnh phúc chứa chan trong cõi mộng đó.
16 Tháng Mười 20236:02 CH(Xem: 4755)
Sau mấy stt. của hắn trên MXH về chuyện vu cáo tồi tệ của vài vị “chức sắc” ở Hội Kiều học (Hội khoa học nghiên cứu Nguyễn Du & Truyện Kiều), cô con gái hắn - sinh viên năm thứ hai ĐH KHXH&NV vừa về tới nhà đã xộc tới bàn làm việc của hắn, với gương mặt đỏ bừng mà ngày thường vẫn lạnh như bà hoàng Băng giá, nó tức tối chất vấn, như hành hạ ông bố đã thất bại đủ thứ và đang khốn khổ đủ điều
16 Tháng Mười 20235:52 CH(Xem: 4556)
Tôi có duyên với chợ nên đi về cuối đường đời thì dấu ấn sâu đậm nhất trong tôi là cái chợ, nhớ nhất là cái thời còn buôn bán ở chợ nên đến bây giờ cả trong giấc ngủ tôi vẫn thường mơ thấy chợ, nơi ấy là nhà là kỷ niệm ăn sâu nhất không quên được.
12 Tháng Chín 20231:37 SA(Xem: 6291)
Phàm những gì người ta thích thì thường chòi mòi chốc mảy vì thứ ấy. Ví như người mê gái đẹp (thấy gái đẹp ai không mê, người nào nói không mê gái có mà hâm!), cô nào có vóc dáng lả lướt, ngồ ngộ, trang phục hơi sex đôi chút thì con ngươi như dán chặt vào đó. Lại có người thích chơi chim, mỗi lần nghe tiếng hót là như bị hốt hồn. Mỗi cách chơi đều có hội riêng, tập hợp những người cùng sở thích, chủ nhân của những quán cà phê vỉa hè cũng đã tận dụng cái sở thích ấy để mà câu khách. Trên cành cây có treo dăm ba lồng chim, bên ly cà phê mà tán pháo, tán cái vui dân dã của mình. So cọ con chim này hót hay , con chim kia đang bắt đầu thay lông. Và cũng từ đó, có nhiều kẻ tìm được khối tiền vì những trò chơi.
10 Tháng Chín 20238:59 CH(Xem: 6025)
Sau gần một năm, chính xác là 11 tháng và 15 ngày, chữa trị ung thư mắt tại một bệnh viện nổi tiếng ở Houston, Texas, nay tôi đã về nhà yên bình và niềm vui trong lòng dâng cao mãi. Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi nhận ra mình thực sự sống sót, thoát chết, trở về trong “chiến thắng vinh quang”, sau cuộc chiến chống lại căn bệnh quái ác. Căn bệnh ấy quái ác thật, nguy hiểm thật, chỉ nghe tên cũng rùng mình run sợ. Điều trị khỏi bệnh ung thư đối với riêng tôi, là một dấu ấn hằn sâu trong tâm não. Đã có biết bao người bỏ cuộc giữa đường. Tôi thì không! Một chiến sĩ trên đường ra mặt trận, được trang bị tinh thần quyết chiến, quyết thắng, lẽ nào tôi không có chiến công mang về. Trung tâm ung thư nằm ở tầng lầu 14 của bệnh viện, đã gợi ý tôi, tưởng tượng rằng mình đã xuống tới tầng địa ngục thứ 14, và không ngại ngùng, ghi lại những cảm xúc chân thực và niềm vui sướng tuyệt vời trong bài hồi ức “Trở về từ tầng…14”.
04 Tháng Chín 20238:52 CH(Xem: 5061)
Mùa thu này, nhà thơ Hoàng Hưng và phu nhân trở lại thăm Thủ đô. Ông có gọi tôi cùng tới studio riêng của họa sĩ Trần Lương. Giữa cơn hứng trò chuyện với họa sĩ, ông tìm đến “quốc hồn quốc túy” qua sợi thuốc lào Vĩnh Bảo, và tôi đã chộp được một hình ảnh của ông để rồi chợt thấm một nỗi buồn…
05 Tháng Tám 20239:50 CH(Xem: 6046)
“Khi người ta 19 tuổi, người ta là bà hoàng” - đó là một câu trong bộ tiểu thuyết sử thi “Con đường đau khổ” của nhà văn Nga A. Tolstoy mà bố từng lấy làm đề từ cho bài cảm ngôn “Viết dành cho con gái năm con 19 tuổi” từ những năm bố còn là một chàng trai mơ mộng lang thang trên những nẻo rừng Tây Bắc. Vài chục năm sau, vào lúc con đọc những dòng này của bố, khi con chuẩn bị bước vào năm thứ hai đại học, cũng là lúc cả xã hội ta đang trong một cơn xáo động kinh hoàng với bao giá trị đảo lộn quay cuồng khiến những cô cậu sinh viên quen sống trong vòng tay gia đình che chở như con phải hoang mang, ngơ ngác, hoảng sợ…
09 Tháng Sáu 20234:29 CH(Xem: 6409)
Con gái tôi thích ăn canh ổ qua xắt mỏng nấu với tôm, khi chín bỏ chút hành ngò rắc chút tiêu, món ăn ngày xưa của mẹ con tôi hay nấu nhưng bây giờ tôi lại hay nấu canh rau mồng tơi với tôm vì bọn trẻ con thích món này hơn chúng chê canh ổ qua đắng. Ngày xưa, mỗi lần cúng giỗ nhà tôi hay nấu canh ổ qua nhồi thịt, món này ba má tôi đều thích ăn, cả chúng tôi cũng hưởng ứng nên ngày thường cũng nấu. Sau 75 lại ít có vì thời khốn khó mà, thứ gì cũng không dễ có mà ăn.