- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

RỖNG

21 Tháng Mười Hai 201412:28 SA(Xem: 37240)
TranhDinhCuong-thieunu
Tranh Đinh Cường


Tôi đã reblog bài viết của Nhược Lạc và cả nhật ký của cụ ông viết cho vợ là cụ bà Thúy Anh. Cả 2 bài viết đều làm tôi cảm động, nhưng lại càng thấy trong lòng mình rỗng không.
 
Rỗng. Không vì bài viết, bài nào cũng tràn đầy tình, bài của Nhược Lạc vừa giản dị vừa sâu sắc.
 
Rỗng, chỉ vì chính bản thân mình, những đau đớn của bản thân mình soi vào tâm  trạng của người, của mối tình đầm sâu kia, sao mà mình nhợt nhạt thê thiết đến vậy!


Rỗng, vì điểm lại, từ hồi tôi biết đến giờ, từ hồi cụ ngoại tôi còn sống đến giờ, cả họ nhà tôi, chưa ai có được một mối tình đầu bạc răng long, chung thủy một lòng, nồng nàn như nhất để tôi có dịp nắc nở ghen thầm và mơ thầm.
 
Ngay như bà ngoại tôi, người đàn bà giỏi giang, sắc sảo khôn ngoan là thế, chồng chết một tay vén khéo cả cơ ngơi đồ sộ nhà chồng và nuôi gần mười đứa con, vừa con chồng, vừa con chung, vừa con các bà vợ bé, lớn, nhỏ, thê, thiếp của ông ngoại tôi thôi , chưa bao giờ làm bà thấm mêt.
 
Ngay từ thời bà tôi còn sống, đã một lần đi cưới vợ bé cho ông.
 
Lúc đã chấm già lại bị xô vào quên lãng hoàn toàn vì cậu út tôi bỏ nhà đi biệt xứ theo một người con gái sắc sảo xứ Huế. Cậu tôi bỏ lại một đàn con nhỏ nhít, một cô vợ dại khờ đúng nghĩa, và một bà ngoại tôi ngẩn ngơ, rơi vào cõi quên quên- nhớ nhớ.
 
Tôi cũng không có cớ nào để ghen tỵ với bà nội tôi, lấy ông nội tôi năm 15 tuổi, chưa hề biết mùi yêu, vì trái tim ông tôi đã thuộc về người đàn bà khác, cho đến lúc chết đi, bên cạnh bà ông chỉ một mực lạnh lùng , dù đứng sau bà là năm thằng con trai, lớn nhất là bố tôi chỉ vừa 13 tuổi. Mà bà tôi cũng không sống với nỗi buồn bã ấy lâu, năm tôi tròn 6 tuổi , sau 1 lần cắt tóc quy y, bà tôi cắt đứt hoàn toàn với quá khứ nhấp nhô bụi hồng mà đi bàn chân không thẳng băng vào cõi quên lãng của tôn giáo.
 
Tôi cũng không thể ghen với mẹ tôi. Chung trà bà uống cả đời là chung trà nguội!
 
Nguội ngắt những lần bà thức khuya chong cửa đợi ba tôi về. Nguội ngắt những ngày ba tôi biền biệt đi theo lần lượt những cô nhân tình nhiều độ tuổi khác nhau, nhan sắc khác nhau, và ngày càng trẻ đẹp hơn, bỏ lại sau lưng lít nhít sáu đứa con lớn nhỏ chênh nhau một năm tuổi.
 
Sau này chung trà bà uống cùng ba tôi ngày càng nguội, vì giữa hai người, mấp mé bên bờ 70 tuổi vẫn chen giữa những ký ức cay đắng, hờn tủi và gai lòng.
 
Tôi chẳng cần phải so sánh với bất cứ hạnh phúc của ai, vì hạnh phúc của tôi chính tay tôi phá vỡ. Tôi đi qua từng mối tình, đều hoặc quay lưng bỏ chạy, hoặc hoài nghi dằn vặt cho đến rã tan tim mình hoặc tim người bị tôi lôi kéo vào cuộc. Tôi luôn luôn trong tư thế sẵn sàng quay lưng và rút dép...chạy, chạy khỏi người yêu tôi vì trước khi tình yêu đó tàn tạ rơi rụng lả tả như vôi vữa lâu năm;  xi măng, keo, hồ, gạch cát còn không thể gắn bó mãi, trách chi thứ phản ứng hóa sinh rặt mùi sinh-hóa của thần kinh và cảm xúc con người? Chạy khỏi người tôi yêu vì tôi biết vì yêu tôi sẽ khổ, vì tôi không yêu như người thường, thứ tình yêu của kẻ khốn cùng, bệ rạc niềm tin và xói mòn lý tưởng, nhếch nhác mọi giá trị vĩnh hằng như tôi, chỉ có thể dìm tôi xuống, không thể nâng tôi lên tới bệ thờ Hạnh Phúc.
 
Tôi không cần đi tìm cái tôi tin là không có, không mãi trường tồn.
 
Tôi không cần thử thách cái tôi tin là đã diệt vong từ nhiều thế kỷ trước, không có bất cứ lý do gì trở lại trong tình trạng hóa thạch đóng băng, những sinh-vật-vô-hình-trong-suốt-bé-nhỏ-li-ti mang tên Tình yêu vĩnh cửu!
 
Dù tuổi thơ tôi nhúng trong màu khói và mùi trà lá gừng dưới ánh mắt xám lạnh của bà nội tôi trong bộ áo tràng màu xám khói, tôi tin tình cảm của tôi cũng chát đắng như trà.
 
Chẳng bao giờ tôi nhắp một tách trà, tôi tin là trà nào rồi cũng nguội.
 
Chưa bao giờ tôi thử uống cà phê, tôi biết cà phê chỉ có đắng.
 
Và tôi chẳng giữ ai lại để cùng uống những thứ đã sẵn đắng cay chát chúa của đời.
 
Chỉ mình tôi, uống cạn cốc nước lọc lạt lẽo của riêng mình.
 
UYÊN LÊ
(SG 12-2014)
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
05 Tháng Giêng 20228:26 CH(Xem: 5325)
Chúng tôi đều sinh ra trong thời nước Việt Nam còn có vua, nhưng lại là thuộc địa của người Pháp. Tôi nhớ lại thời đó là một thời thanh bình. Rồi chúng tôi đã trải qua nhiều cuộc chiến tranh triền miên suốt hơn ba mươi năm trời. Đệ Nhị Thế Chiến 1939-45, quân Nhật tràn vào Đông Dương lật đổ người Pháp. Trên trời thì máy bay Mỹ dội bom xuống doanh trại của lính Nhật và phá hủy các trục lộ giao thông. Cùng chứng kiến cảnh hai triệu người chết đói ở các làng quê và một số đông đã lần về thành phố Hà Nội mong có miếng ăn, nhiều người nằm chết la liệt hàng ngày trên các đường phố. Nguyên do lính Nhật cấm nông dân trồng lúa và phải trồng các cây phục vụ cho kỹ nghệ chiến tranh của họ.
30 Tháng Mười Hai 20215:32 CH(Xem: 17456)
Khi chợt nghĩ tới số 60, tôi nhắm mắt uống thêm 3 hớp cafe một lúc. Trôi xuống cổ tôi là cái nóng cháy và đắng ngắt của ly cafe vừa sôi, không đường, sữa. Nếu cafe mà làm biến mất đi được cái số đáng sợ này, chiều nay tôi tình nguyện uống thêm vài ngàn ly nữa. Đánh đổi lại với tuổi trẻ mướt xanh, tôi thà bỏng môi, tôi thà rát cổ. Phản ứng với số 60 dễ ghét, tôi tiếp tục mặc jean bó sát, áo trễ xuống thêm chút nữa và luôn đi giày cao gót. Tiếng gót khua vang, vọng theo mỗi bước chân, khi rộn rã, lúc reo vui đã làm tôi thân ái, ấm áp hơn với số tuổi không còn trẻ nữa của đời.
27 Tháng Mười Hai 20218:32 CH(Xem: 15629)
Đọc trên face tôi biết ở Mỹ có những người già khi con cái bận bịu hoặc vì hoàn cảnh neo đơn không người chăm sóc họ đã vào viện dưỡng lão ở trong những ngày cuối đời. Đa phần tôi thấy họ buồn bã, cô đơn hơn là hạnh phúc. Không hiểu sao dạo này tôi lại quan tâm đến điều này. Hồi trước mà nghe ai bị đưa đi viện dưỡng lão tôi thấy họ thật đáng thương nhưng bây giờ tôi lại thấy đó là điều bình thường.
15 Tháng Mười Hai 20218:23 CH(Xem: 15704)
Chúng tôi cũng đã đến rặng Thiên Sơn, như chàng chinh phu của Lê Thương nhưng ở phía bên này của miền Trung Á, xứ Kyrgyzstan. Không vất vả cưỡi ngựa hay lội bộ hàng năm trời, nhưng phải chuyển ba chuyến bay và mất gần 30 giờ. Từ Seattle, một thành phố ven biển Thái Bình Dương, phía Bắc nước Mỹ, chúng tôi bay qua New York, theo ngả Thổ Nhĩ Kỳ, chờ ở đó khá lâu để bay tiếp đến thủ đô Bishkek của xứ Kyrgyzstan. Còn một ngả khác là bay qua Moscow.
28 Tháng Mười Một 20218:07 CH(Xem: 15836)
Bạn có bao giờ đứng trên đỉnh núi lộng gió, xung quanh sương mù bao phủ, cùng bạn bè nắm tay nhau hát vang giữa bạt ngàn rừng núi? Tôi may mắn đã nhiều lần trãi nghiệm như vậy suốt con đường cái quan từ Nam ra Bắc, từ miền xuôi lên đến miền ngược.
24 Tháng Mười Một 20219:38 CH(Xem: 16778)
Chiều buông, từ cột cờ Lũng Cú chúng tôi phải quay lại ngã ba gần dinh vua Mèo để kịp đến cao nguyên đá Đồng Văn trước khi trời tối hẳn, đoạn đường khúc khuỷu, nguy hiểm vì đang thi công, người ta cho nổ mìn phá núi để mở rộng đường đèo. Trên núi cao chỉ cần mặt trời lặn thì bóng tối bao trùm, chỉ có đèn pha của xe chiếu vào vách núi, phía ngoài sương mù giăng phủ, một bên là núi một bên là vực sâu hun hút.
18 Tháng Mười Một 20214:35 CH(Xem: 16788)
Đêm Tuyên Quang chìm trong tiếng rù rì quái dị thành nhà Mạc chập chờn trong giấc mơ. Tôi chạy xuyên qua tường thành mờ ảo những mê cung bàn cờ, tôi lao vào ngõ cụt bức tường thành khổng lồ chắn lối, những hình vẽ lay động bước ra nhìn tôi, ánh mắt có thần của một nữ nhân có khuôn mặt đầy nếp nhăn của thời gian làm tôi chết sửng, bà là một vị thần? những chạm khắc trên tường với những phù điêu Champa. Hay tôi đang trôi vào thời Óc eo thế kỷ thứ 7 của xứ Phù Nam. Không tôi đang đi về miền Đông Bắc Việt Nam.
02 Tháng Mười Một 20218:38 CH(Xem: 17058)
Biển chạy dọc, dài theo hết California, vừa huyên náo, rất mơ màng, lại có chút gì đó nhịp nhàng trong cái tĩnh lặng của hoàng hôn. Chiều tàn, với sắc đỏ thắm rọi soi xuống dòng nước, là chút mầu sâu thẳm của ráng chiều đang nhạt nhoà vào đêm tối. Chút ánh sáng sắp tàn, phai dần cho bóng đêm, đã luôn làm tôi chìm đắm trong những ly rượu đỏ, có khi muốn uống hết, uống cho đến khi nào im hơi…
19 Tháng Mười 20216:46 CH(Xem: 17213)
Bài thơ tựa một khúc du ca trong trẻo, cất lên giữa chiều thu yên bình, giữa khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp của một miền quê Bắc Mỹ, xuyên qua một con đường quanh co rợp bóng cây mang tên “Con đường tình ta đi”- cái tên như một thứ “định mệnh” ngọt ngào đối với hai người…
05 Tháng Mười 202110:18 CH(Xem: 17560)
Cuối cùng rồi tôi cũng đã già. Cái già cũng thật thú vị. Hồi nhỏ người lớn bảo rằng tôi có tướng đi lầm lũi, đó là tướng khổ và cái tướng đó theo cả đường đời tôi đi. Tôi đi suốt từ thời thơ bé cho mãi đến tuổi 50 có lẽ thấm mệt nên tôi dần chậm bước. Tôi cho rằng đó là lúc tôi không còn trẻ nữa mà đến lúc tuổi đã thu rồi.