T ôi thật sự muốn viết đôi dòng tưởng nhớ anh Nguyễn Mộng
Giác nhưng ngày qua bốn ngày, vẫn không viết được gì. Nhớ rất nhiều chuyện.
Nghĩ rất nhiều chuyện. Âm ỉ âm u.
T háng 10, năm 1999, lần đầu tiên tôi gửi bài cho
báo Văn Học. Gửi thử thôi. Không có hy vọng báo đăng. Một vài cây viết kỳ cựu
trước 1975 bảo tôi, Văn Học, Văn “tuyển” bài lắm. Có người còn dọa, làm thơ
phải biết “nhậu”, viết văn phải biết xã giao, phải có quen biết, có gửi gắm,…
Đóng cửa như tôi thì viết có mà để giun dế đọc.
T ôi
ở ngay Montreal mà cũng không biết là nhạc sĩ Lê Trạch Lựu cùng ở chung
thành phố với tôi. Cho tới khi đọc được bài viết về ông trên báo Thanh Niên Online ở trong nước tôi mới biết ông là đồng…tỉnh với tôi! Ông là tác giả của bản nhạc “Em Tôi” mà hầu như mọi người đều biết. Ấm ớ về nhạc như tôi mà lúc nào cũng có thể nghêu ngao em tôi ưa đứng nhìn trời xanh xanh / mang theo đôi mắt buồn vương giấc mơ được. Hứng từ nàng…nhạc
nào đã khiến ông sáng tác được bản nhạc bất hủ này vào năm 1953?
N ăm đầu tiên Sài Gòn sập, tôi không nhớ được TV, Radio, và
báo chí, có những gì nói những gì. Cả
ngày quần quật, hết cái loa phường thét vào tai lại đến học tập chính trị ở
trường, hội họp ở tổ dân phố và đi mít tinh (là cái gì cũng chưa hiểu
hết). Ngoài đường thì vù vù xe Honda với
băng đỏ trên cánh tay của bọn cách mạng 30, và cờ đỏ bán tràn lan tứ phía. Đêm về, cả nhà nhìn nhau lặng lẽ.
K hánh Ly từng viết: “... một dĩa cơm chia hai, một điếu thuốc cùng hút, một ly cà phê cùng uống. Chia nhau nằm ngủ trên những tờ báo nhàu nát trải dưới đất. Tình bạn, tình anh em nẩy mầm từ đó. Quán Văn cái tên dễ nhớ và dễ thương...Mỗi người tới tùy tiện tìm chỗ ngồi trên cái nền xi-măng bỏ trống ngổn ngang gạch vụn và cỏ dại. Đó là nơi gặp gỡ đẹp nhất của một thời tôi còn trẻ...”
K hi tầu đi ngang qua tượng Đức Trần Hưng Đạo, tôi thấy ngài vẫn đứng uy
nghiêm, tay cầm kiếm chỉ xuống dòng sông. Tôi chợt nhớ đến lời nguyền của ngài
“Nếu không thắng giặc Nguyên, ta sẽ không trở về con sông này nữa”. Bất giác,
tôi tự nói thầm nếu không tìm được Tự Do, chắc mình cũng không thể trở lại được
con sông này.
... T ôi cảm thấy mình
như Từ Thức trở về, không còn ai biết mình, nhớ ra mình là ai, đôi khi lại còn
bị đối xử một cách bất thường. Những lưu luyến với quê hương càng ngày càng như
những rễ cây khô cố bám víu vào nền đất phù sa hai bên bờ sông, chưa biết ngày
nào bị nước cuốn trôi đi...
A nh
đã lớn lên với những bát phở ở Hanoi, sau khi
đất nước chia đôi, anh lại trưởng thành với những bát phở ở Saigon.
Anh ăn phở gần như hàng ngày, tại những quán phở có tên tuổi như Tàu Bay,
79, Tương Lai, phở Hòa, Hòa Cựu... hay
những xe phở đầu đường không ai cần nhớ tên và cũng chỉ gọi bằng những biệt
danh, như các gánh phở ngày xưa.
N hà thờ vắng vẻ. Những hàng ghế trống im lìm.
Chúng tôi đứng cạnh nhau sau hàng ghế cuối, tôi bảo nàng nhìn lên tượng Chúa và
im lặng. Rất trang trọng, mấy phút sau tôi hỏi nàng, Kim có biết tôi vừa nói gì
với Chúa không. Nàng gật đầu, mắt long lanh ướt. Tôi thầm cám ơn Chúa và nắm
tay Kim rời nhà thờ. Tôi đã cầu hôn nàng như thế đó.
Đ ó
là Tetbury, một thành phố thơ mộng nằm về phía nam Luân Đôn khoảng 200 cây số
(?).Tôi chỉ nhớ phải mất ba giờ lái xe để đến nơi. Thành phố nhỏ, những con
đường dốc, hẹp. Nhà với mái xuôi nhọn hoắt, nằm liền nhau, phần lớn mở shop bày
bán đồ cổ, quán ăn uống, tiệm cà phê.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.