C uối
cùng, tôi cũng đến Phnom Penh. Phnom
Penh của Hậu, Phnom Penh của tôi trong trí tưởng tượng. Tôi đẩy xe hành lý qua
hải quan. Tôi chờ đợi những âm thanh náo
động bên ngoài như năm nào tôi về phi trường Tân Sơn Nhất. Hai cánh cửa mở ra. Hơi nóng ngột ngạt bốc
lên mặt. Tiếng lá cây rì rào xen trong
tiếng người nói nhè nhẹ khiến tôi bỡ ngỡ. Phi trường Phnom Penh vắng vẻ như
thành phố tỉnh nhỏ. Buổi trưa nắng
chói. Những cánh phượng rực rỡ nở trên bầu
trời xanh. Chúng tôi ra lề đường chờ xe
nhà đến đón.
Bài viết chỉ là hồi tưởng và
những kỷ niệm rất riêng tư với giáo sư Phạm Biểu Tâm, với tâm niệm khi viết là
làm sao vượt qua được cái tôi thường tình trong một bài tưởng niệm 100 năm ngày
sinh của một vị danh sư đã để lại những dấu ấn lâu dài trong Ngành Y của Việt
Nam từ thế kỷ trước. (Ngô
Thế Vinh)
“Kính gửi chị…..Tạp chí Văn đã đình chỉ đã vài tháng rồi
nhưng chúng tôi chưa thông báo cho độc giả kịp. Thành thật xin lỗi chị”. Một
cảm giác hụt hẩng và bàng hoàng xâm chiếm hồn tôi. Một mất mác vô cùng lớn bỗng
làm tôi xốn xang như tôi vừa đánh mất một điều gì quí giá trong cuộc đời mình...
T háng
3 năm 75, cái hiền hòa thơ mộng của thành phố Nha Trang đã biến mất. Đà Nẵng đã
thất thủ, dân và lính từ Kontum, Pleiku đang ào ạt đổ về thành phố biển. Thành
phố bụi bặm và đông nghẹt người di tản với khuôn mặt ngơ ngác lo âu, những
chiếc xe M-113 phủ lá cây ngụy trang từ Tây Nguyên ầm ì chạy vào thành phố và
ngồi sau những khẩu đại liên là những người lính mệt mỏi đăm chiêu.
K hi nói
tới kinh nghiệm làm việc với ông Chu Tử, một chi tiết chợt bật ra trong đầu mà
đã từ lâu tôi quên bẵng đi mất. Đó là việc làm “ghost writer” cho người tự nhận
đã bắn ông Chu Tử năm 1966, vào một giai đọan có thể nói là một trong các thời
kỳ chính trị nhiễu nhương nhất của Việt Nam Cộng Hoà.
“…
(Bệnh viện) Ung Bướu VN đã làm một điều quá tàn nhẫn với em là chuẩn đoán sai và phẫu thuật cẩu thả. bây giờ, mỗi khi nhìn xuống ngực mình là
em rớt nước mắt. không biết nó đã cứu em hay đã giết chết em bằng 1 cách nào đó. em rất muốn gặp 1 người phụ nữ mất ngực để hỏi xem bằng cách nào mà họ vượt qua nỗi đau đó mà sống yên vui. em chưa thể...” ...Từ chỗ nằm gần như suốt ngày đêm, thư của Trang khiến tôi bật dậy..
Đ àn chim với những con Rose breasted màu nâu nhạt, ngực đỏ;con
Western King with fledgling cũng màu nâu nhưng cái cái ngực vàng hườm;
con Red headed woodpecker mình gọi là chim gõ kiến có cái đầu màu đỏ,
con Indigo Bunting tròn như con sáo
quê nhà, nhưng lại xanh biếc như da trời. Tất cả bọn chúng, mỗi buổi
sáng, theo nhau về ríu rít trong vườn nhà tôi...
K hi tôi viết những dòng chữ này, thì ở Nam
California gia đình và thân hữu của nhà văn Nguyễn Mộng Giác đang tiến hành
những nghi thức cuối, tiễn anh về nơi an nghỉ cuối cùng. Trước đây gần hai năm
cũng tại địa điểm này, cũng những thân hữu này, đã tiễn đưa nhà văn Cao Xuân
Huy trong chuyến đi chót cùng của đời anh. Nguyễn Mộng Giác là Chủ nhiệm kiêm
Chủ bút đầu tiên và Cao Xuân Huy là chủ nhiệm kiêm chủ bút cuối cùng của tạp
chí Văn Học ...
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.