Đ ến hôm nay, ngày 6 tháng 5, bức hình nay có tên là Situation
Room Photo, tự nó đã có đời sống riêng của nó, và người chụp vốn là nhiếp ảnh viên
chính thức của toà Bạch Ốc, đã hẳn không còn là cha tinh thần của nó nữa. Hàng
triệu người đã thấy nó, đã bị lôi cuốn, đã thích thú, đã soi bói, đã bàn luận và
phân tích, cả chất vấn, và mặc sức… hoán đổi (altered, hoặc tiếng nhà nghề là
photoshopped).
N hững lời chứng thuyền nhân, những hình ảnh kỷ niệm, những
bài viết ngậm ngùi… ngày giỗ năm nay
càng thêm lớn với 3 chương trình lễ tưởng niệm nơi tượng đài Chiến sĩ Việt Mỹ,
đêm thắp nến, hội thảo, chiếu phim, và hàng loạt những chương trình truyền
thanh truyền hình, băng đĩa kỷ niệm. “Ngày này năm ấy” được người Việt lưu vong nhắc đến tựa như dân Mỹ đóng
lại vở kịch nội chiến 1876 hàng năm. Khác chăng, trang sử của chúng ta chưa thể khép lại.
K hi bố tôi rời bỏ gia đình đi tìm
một cuộc sống mới, tôi còn quá nhỏ để hiểu điều gì vừa xảy ra. Tôi không nhớ
được mẹ tôi có buồn nhiều không, có khóc nhiều không? Tôi chỉ nhớ mẹ tôi nói
với tôi rằng bố tôi sẽ không bao giờ về nữa. Tôi không hiểu vì sao mẹ tôi nói
thế. Tôi hỏi lại thì mẹ tôi trả lời : “ lớn
lên con sẽ hiểu ”.
T ôi cũng nhớ cả đến những đêm về sáng ở vũ trường Tự Do, ngồi
nghe Lệ Thu hát hết bài Tôi Đưa Em Sang Sông , để rồi ngày mai lại phải
xa thành phố về một nơi mịt mù của đất nước. Sau này, lần nào từ Mỹ về thăm lại
Saigon, chúng tôi cũng đến Givral ngồi bên ly cà phê, trầm ngâm nhớ lại cả một
thời và những người bạn ngày xưa. Bây giờ thì Givral không còn nữa rồi.
...T hoắt đó họ ngã xuống, họ la làng, ông thầy_ngưng bắn rồi mà sao em chết. Thản nhiên. Cuồng nộ nếu có đã bị dìm vào thinh lặng, cuồng nộ trắng. Cái vô lý dửng dưng của Cao xuân Huy đứng bên
cái dằn vặt đớn đau tha thiết của Phan nhật Nam như hai mặt của một đồng tiền...
... C hung quanh tôi là ngôn ngữ
Việt, thứ ngôn ngữ hào hùng như những lời ca vang vang trên loa công viên. Sân
khấu lộ thiên tỏa sáng [...] Cờ bay, cờ bay, oai hùng trên thành phố thân
yêu, vừa chiếm lại đêm qua bằng máu. Cờ bay, cờ bay tung trời ta về với quê
hương... [...] Núi đồi Bataan
ngàn đời câm lặng, đã mở ra đón những người tỵ nạn xa lạ.
Ai nghe thấy tên thành phố Seattle
đều ngán về cái mưa dai dẳng, một năm gần sáu
tháng trời. Biểu
tượng của Seattle
là một người cầm dù. Nắng
ở đây hiếm hoi như hạnh phúc Anh có về gọi nắng đến cho em…( Trần Mộng Tú) Vậy
mà chúng tôi đã ở thành phố Seattle
gần 36 năm trời .
C on
gái lớn của chúng tôi lấy chồng đã nhiều năm, có hai con. Ông bà thông gia theo
đạo Phật. Ông là cư sĩ của một đạo tràng và ăn chay trường từ mấy chục năm qua.
Vốn là một dược sĩ, nhưng ông lại nghiên cứu về đạo Phật và có bằng cử nhân
Phật Học của trường đại học Vạn Hạnh, Saigon. Kỳ nào có ông đến giảng pháp lý là được nhiều
người đến đón nghe. Chúng tôi không phải
Phật tử thuần thành, nhưng mỗi năm cũng đi chùa mươi lần và ít khi bỏ lễ Giao
Thừa trong đêm trừ tịch.
L ời tác giả : Viết Ký ức Hà Nội, tôi xem như là một sự đối thoại với Hà Nội, ba mươi sáu phố phường của chị Ban Mai. Cái nhìn của tác giả Ban Mai là của một người phương Nam về Hà Nội với nhiều suy nghĩ và ưu tư. Còn tôi, là cái nhìn của một người trẻ đã từng sống và học tập ở
đây...
T ôi và nhà thơ Trần Hữu Dũng hiện lưu
giữ khoảng 200 số tạp chí Văn, nói không phải “khoe”, đó là một số lượng không
phải nhỏ. Có người gạ mua với giá cao, nhưng tôi không bán, bạn tôi tiến sỹ
khảo cổ Nguyễn Thị Hậu yêu đồ cổ nói bán làm gì; dĩ nhiên có thể copy lại để lưu
giữ, tuy vậy đọc bản chính vẫn sướng hơn.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.