rồi thiên anh hùng ca cũng từ từ khép lại nghìn năm sau nại hà sông vẫn dài thêm tuổi đường trần sao quá vội ngày hai buổi không về cùng chiều lặng. chiều tê
T ôi vẫn đi lên đi xuống dọc theo bờ biển miền Tây
Hoa Kỳ. Được hỏi khi nào ngưng, tôi chỉ biết cười và trả lời là tới khi nào không
còn lái xe được nữa. Tôi thèm những lúc thả hồn giữa những cụm rừng đại thụ gỗ đỏ
cao thấu trời mây; giõi theo những cánh chim thiên di hàng năm không biết mỏi, và
tưởng tượng từng đàn cá voi bận rộn xuôi nam ngược bắc...
H oàng
Cung Cambodia,
tôi chết lặng trước tấm bản đồ xứ Miên. Bao gồm đất nước tôi, trãi dài từ Miền
Trung xuống Miền Nam ngày xưa là đất của Cham Pa và Chân Lạp. Người Việt tôi
khởi đầu từ nhà Trần, nhà Nguyễn đã mở rộng bờ cõi như thế này đây…
“ B ất
cứ lúc nào bất cứ ở đâu” tưởng là kể chuyện tình, nhưng không tôi nghĩ khác. Dù
chúng ta không bắt gặp những hình ảnh bắn giết trên chiến trường, nhưng bàng bạc
trong từng chuyện là tâm trạng chán nãn, hỗn loạn, bất cần đời, sống không biết
ngày mai của một lớp thanh niên, của một Sài Gòn trong thời chiến tranh.
Sống trọn vẹn đời mình như
đã muốn, phải là, điều ấy đẹp như một bài thơ dù là bài thơ đắng. Xin mượn lời Vũ Hoàng Chương tiễn một nhà thơ
để giã biệt Vũ Ánh: Người thơ nằm xuống đó hiên ngang Như một câu thơ trắng thẳng hàng Đẩy mãi bàn chân tìm đất đứng Ngoài ba chiều cũ sắp tan hoang .
N hững ngày này, năm Bảy Lăm, tháng Ba, ”Mặt Trận Miền Tây Vẫn Yên Tĩnh”.
Đơn vị tôi là một tiểu đoàn Địa Phương Quân (TĐ 497/ ĐP Tiểu Khu Châu Đốc), vẫn
trấn đóng trên ngọn 554 thuộc núi Giài, Thất Sơn, Châu Đốc. Bộ Chỉ Huy đặt tại
Ba Xoài.
L ần
đầu cộng tác cùng Hợp Lưu. Vũ Khuê là bút danh. Sinh sống và làm việc tại Khánh Hòa. Như một món quà gặp mặt người viết xin gởi đến quí độc giả và văn hữu của tạp chí Hợp Lưu một "ức ký" về những ngày cuối của chiến tranh Việt Nam. Chúng tôi hân hạnh giới thiệu bài viết "Anh Đã Biết Gì về Cuộc Chiến?" của Vũ Khuê. (TCHL)
C uối
cùng, tôi cũng đến Phnom Penh. Phnom
Penh của Hậu, Phnom Penh của tôi trong trí tưởng tượng. Tôi đẩy xe hành lý qua
hải quan. Tôi chờ đợi những âm thanh náo
động bên ngoài như năm nào tôi về phi trường Tân Sơn Nhất. Hai cánh cửa mở ra. Hơi nóng ngột ngạt bốc
lên mặt. Tiếng lá cây rì rào xen trong
tiếng người nói nhè nhẹ khiến tôi bỡ ngỡ. Phi trường Phnom Penh vắng vẻ như
thành phố tỉnh nhỏ. Buổi trưa nắng
chói. Những cánh phượng rực rỡ nở trên bầu
trời xanh. Chúng tôi ra lề đường chờ xe
nhà đến đón.
Bài viết chỉ là hồi tưởng và
những kỷ niệm rất riêng tư với giáo sư Phạm Biểu Tâm, với tâm niệm khi viết là
làm sao vượt qua được cái tôi thường tình trong một bài tưởng niệm 100 năm ngày
sinh của một vị danh sư đã để lại những dấu ấn lâu dài trong Ngành Y của Việt
Nam từ thế kỷ trước. (Ngô
Thế Vinh)
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.