- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

CHUYỆN MAI SAU XIN GỬI TRÊN TAY

16 Tháng Tư 20253:38 CH(Xem: 7479)

NTr 178_100x100cm_ Young lady_
Tranh Nguyễn Trung



CHUYỆN MAI SAU XIN GỬI TRÊN TAY

✍️ Thái Thanh

 

Tuổi đã về chiều. Cải tuổi dần hiểu đời sâu đậm hơn trong tháng ngày còn lại bên đời, để biết mình không còn trẻ nữa và thời gian ngắn dần lại.

 

Năm ngày trước. Buổi sáng thức dậy tôi bỗng bị choáng váng cả đầu.

Có lẽ là do huyết áp tăng sao?

Tôi cố nhớ, mình đã không ăn thức ăn nhiều đạm và nước chấm mặn quá thì không thể do huyết áp.

 

Nhưng tôi cũng uống một viên huyết áp, cộng một viên trợ tim, rồi cho rằng mình ổn nên đi ra đường cùng con cháu.

 

Khi về nhà tôi nấu cơm cho các cháu, tôi giặt và phơi đồ rồi lau nhà và bưng chậu, đem hoa đi phơi, đi tưới. Tôi nghĩ chắc sẽ không sao đâu!

 

Cho đến khi tôi thắp hương lạy Phật thì đầu óc bỗng quay cuồng và tôi té xuống dưới đất bất lực không ngẩng lên được, phải điện thoại cho con gái về.

 

Và nó đưa tôi đi bịnh viện.

 

Thế mà tôi nằm bịnh viện đã năm ngày rồi.

Tôi thèm cái không khí ngoài trời, thèm những phút yên tĩnh chỉ mỗi một mình trầm tư lặng lẽ.

 

Nên tôi chuồn ra khỏi phòng nhưng không dám tự đi xuống tầng dưới đất mà chỉ ngồi một góc cuối hành lang không có người mà bấm máy trực tiếp lên phây.

 

Ở đây có nhiều bướm. Bướm vàng, bướm đen, bướm đủ sắc màu bay lượn trên những tàng phượng vĩ sắp nở hoa.Mùa Hạ sắp đến rồi.

 

Bướm là loại côn trùng mà tôi không thấy sợ mà lại yêu thích nhứt.

 

Hồi còn là con gái. Tôi đã từng nuôi bướm trong phòng riêng của mình. Từ lúc bướm đẻ ra trứng trên lá; trứng nở ra sâu bướm; sâu bướm nở ra nhộng,rồi thành kén...đến lúc là bướm bay.

 

Theo tâm linh mà tôi tin có thật, thì bướm cũng là hương linh của người đã khuất, về cho ta được thấy.

 

Tôi nhớ hồi Ba tôi mới mất cũng có con bướm đậu trên bàn thờ của Ba.

 

Và ngày Má tôi mất. Mấy anh em tôi thuê xe đi về tịnh xá Ngọc Yên ở Tuy Hòa để thăm chị tôi là ni sư Liên Đoan. Chị tôi dẫn cả bọn đi vấn an sư Cả ở đó. Tôi đã thấy con bướm vàng nó bay theo đậu trên vách để nghe chuyện. Tôi nghĩ đó là Má tôi.

 

Khi cúng thất thứ nhất. Má tôi cũng bay về đậu ngay trên tủ kính lô tôi bán ở chợ. Tôi nghe một cái mùi thoảng qua tai y hệt là cái mùi hương của Má. Vì khi Má bịnh chính tôi là người ẳm bồng, lau thân thể, chăm sóc Má, trước lúc Má mất nên tôi nghe quen thuộc mùi này lắm ...

 

Chưa hết đâu. Đến Ngày cúng trai tăng. Nơi bàn thờ Má có một con bướm to bằng bàn tay của tôi, trở về đậu yên đó cho đến khi cúng xong bướm mới bay đi.

 

Tôi cũng có một người bạn thân rất thân ở quê nhà. Khi anh còn đau đớn, hôn mê trên giường bệnh. Tôi đã cầu xin Trời Phật độ trì cho ạnh. Nếu không thể qua khỏi thì xin Phật cho anh đi nhẹ nhàng. Và anh đã đi thật sau ba ngày tôi cầu nguyện.

 

Buổi sáng nghe tin anh rời bỏ cõi đời. Nhà tôi ở tận trên tầng 20 cao như vậy mà tôi thấy có một con bướm bay bên ngoài song cửa sổ.

 

Tôi van vái: "Có phải là anh thì đậu trên tay em!".

 

Tôi chìa cánh tay qua song cửa sổ và kỳ diệu thay con bướm ấy đã đậu trên tay tôi.

 

Tôi nhìn bướm trìu mến và nói: "Nếu đúng là anh thì đêm nay cho em nằm mộng thấy!"

 

Và đêm ấy tôi lại mơ thấy anh. Tôi nép vào lòng anh lần đầu và cũng là lần cuối cùng khi anh chỉ là người "tình không chân dung".

 

Ngày còn sống tôi luôn giữ khoảng cách giữa anh và tôi.

 

Có lần anh chở tôi đi lên cầu sông Ngang để mời sư thầy cúng thất cho Má. Khi mời được thầy, tôi bước ra khỏi chùa và nhoẻn miệng cười vô tư mà đãi anh ăn bánh xèo chay ở chùa bán.

 

Anh nhìn thấy nụ cười ấy của tôi và nói:

 

"Ước gì vài phút giây thôi.

Đóa hồng kia nép vào tôi dịu dàng!"

 

Như thế đó nhưng chỉ là ước mà thôi vì chúng tôi chỉ có duyên mà không vượt quá phận mình.

 

Hôm nay nhìn bướm bay tôi nhớ đến người quá cố đã xa xăm

 

Tôi đi về phía cuối đường trần.

 

Tôi bắt gặp một hình bóng thân quen tự lâu lắm rồi mà bây giờ gặp lại.

 

Không ai có thể tưởng được đó lại là một duyên hạnh ngộ diệu kỳ.

 

Tôi ép vào lòng mình cất giữ trong trái tim thật sâu và nhắc khẽ cho Người:"Chỉ hai ta, đừng khua động thế gian".

 

Những đóa quỳnh vàng nở trắng trong, hương thơm ngát trong đêm là minh chứng cho tình yêu của chúng tôi dù rất đỗi muộn màng.

 

Tôi không còn trẻ nữa nên nghĩ về cái chết thật nhẹ nhàng.

 

Mai sau nếu Người rời bỏ dương trần trước.

Tôi nguyện lòng sẽ quỳ lạy cầu nguyện cho Người về chốn bình an.

 

Còn nếu tôi sớm ra đi.

Tôi sẽ hiện thân thành cánh bướm bay về từ cõi hư vô đến bên người lần cuối ... rồi mới biệt ly ngàn trùng.

 

Chuyện mai sau ... xin gửi trên tay./.

 

Thái Thanh

(Sài Gòn Chủ Nhật 6/4/2025)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
25 Tháng Tư 20255:54 SA(Xem: 5313)
Vũ Xuân Thông sinh ngày 9 tháng 12 năm 1939 tại Hà Nội. Là gia đình có đạo dòng, Thông theo học trường Puginier, là một ngôi trường cổ xưa được xây cất từ năm 1897 tại Hà Nội. Năm 1954, khi gia đình di cư vào Nam, ở tuổi 15 Thông là con trai cả trong một gia đình lúc đó có 4 anh em: Vũ Xuân Thông, Vũ Văn Thanh, Vũ Văn Phượng, Vũ Thị Bích, sau này trên vùng đất mới, gia đình Thông có thêm 2 người em nữa là Vũ Hồng Vân, Vũ Văn Dũng. Có bố là công chức từ thời Vua Bảo Đại, ngay sau Hiệp định Genève 1954 ông quyết định đem toàn gia đình vào Nam và chọn định cư ở Đà Lạt. Vũ Xuân Thông tiếp tục theo học trường công lập Trần Hưng Đạo, tới Tú tài 2 không có lớp nên VXT phải vào Sài Gòn theo học trường Chu Văn An cho đến hết năm cuối trung học
24 Tháng Tư 202510:10 CH(Xem: 9674)
Ai vẽ một đường viền cộng đồng âm nhạc / Lá cỏ ngồi lên hương / Những choàng tay nhau níu cần đêm lạnh / Đàn bập bùng mưa trống vỗ / Thời xa xăm
24 Tháng Tư 20254:11 SA(Xem: 8287)
Năm 1954, khi di cư từ Bắc vào Nam, tôi còn bé lắm. Đại gia đình chúng tôi chọn Tuy Hòa làm nơi an cư lạc nghiệp. Bởi vì có người bà con đã định cư và làm việc ở đó. Ba tôi dạy học mãi ngoài Hội An, nên tôi ở lại Tuy Hoà với Ông Nội và hai bà cô để tiện bề học hành và hầu hạ Ông.
24 Tháng Tư 20252:14 SA(Xem: 6333)
Khi nào thì chúng ta- những người bạn, người thân,.. tâm sự cùng nhau, chia ngọt sẻ bùi? Người ta thường nói: Chia vui để được vui hơn, chia buồn để nỗi buồn vơi đi. Điều đó đúng với người thật sự là bạn, người thân, tri kỷ. Nhưng khi trải lòng, trút cạn nỗi niềm cần đúng người đúng việc và đối tượng chia sẻ là với những người tin cậy, đối xử với nhau thật sự chân thành. Có người nghe với thái độ thờ ơ, hờ hững hoặc lãng tránh: “Câu chuyện của mày không liên quan đến tao nhá!”
24 Tháng Tư 20251:36 SA(Xem: 9121)
Em hiền như ly nước mát / Đơn giản như nụ cười không son / Là quả trứng buổi sáng, là tô canh rau buổi chiều / Là cơn mưa thì thầm trên thềm khuya / ** Em là xếp của nhớ thương / Em oai như nữ tướng / Em tính toán rạch ròi / Em rất bao dung
18 Tháng Tư 20256:00 SA(Xem: 8721)
Dưới màu hoa, như lửa cháy khát khao / Anh nắm tay em, bước dọc con đường vắng / Chỉ có tiếng ve, trong trưa hè yên tĩnh / Không cho lòng ta yên
16 Tháng Tư 20259:59 CH(Xem: 7141)
Em hoa quỳnh nở về đêm / Tôi thằng trộm đứng bờ phên ngập ngừng / Hương một làn bỗng thơm lừng / Tôi hoàn lương chỗ đã từng lưu manh
16 Tháng Tư 20259:16 CH(Xem: 5900)
PHIM “ĐỊA ĐẠO” của Đạo diễn BÙI THẠC CHUYÊN “Từ sau 1975 đến nay, Địa đạo Củ Chi được tô vẽ thành một biểu tượng chiến thắng và kích động lòng yêu nước trong nhân dân bằng văn chương, phim ảnh, mô hình, du lịch… nhằm mục đích tuyên truyền; và phim “Địa đạo…” có thể nói là một đỉnh cao của chiến dịch tuyền truyền đó góp phần tạo ra “Huyền thoại Địa đạo” ít có sự thật lịch sử, và đồng thời cũng tạo ra “cơn sốt” truyền thông” ghê gớm, tựa một “huyền thoại truyền thông” chưa từng có trong lịch sử điện ảnh Việt… Có thể nói, đó là điều đáng tiếc đáng kể đối với một bộ phim “bom tấn” được thực hiện nhằm chào mừng ngày 30 tháng 4 và 50 năm Thống nhất Đất nước. Với bộ phim “Địa đạo…”, những điều đáng tiếc nói trên cũng là sự thất vọng cho tài năng của đạo diễn Bùi Thạc Chuyên, đồng thời gửi gắm hy vọng anh sẽ có những sáng tạo nghệ thuật xứng đáng với nguồn lực khổng lồ mà nhân dân và quân đội dành cho những bộ phim lịch sử lớn mà anh đang ấp ủ!” TRẦN KHẢI.
16 Tháng Tư 20255:33 CH(Xem: 6484)
Ngày 29 tháng 4, tôi nhờ chú em con bà cô chở ra bến Bạch Đằng, Saigon xem tình hình và thấy rất nhiều tàu kể cả chiếc Việt Nam Thương Tín, Trường Xuân, Tàu Hải Quân, trong số này có một số tàu đánh cá của một công ty Đức, to rộng rãi và bằng sắt đàng hoàng. Trở về nhà, tôi hối Ba đi trước với chú em. Hai chú cháu lọt được vào căn cứ Hải Quân và đi theo họ. Riêng tôi còn lần khân ở lại, hy vọng đến phút chót có thể gặp lại được Quỳnh Hoa, người yêu đầu đời của mình, nhưng phép lạ không xẩy ra.
16 Tháng Tư 20254:33 CH(Xem: 5940)
miên man nắng dọi qua đèo / đường sông mấy nhánh hoa leo vào lòng / nhủ thầm đừng có mùa đông / kẻo lưng em đậy kín bưng tóc dài