- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

NGUYỄN CHÍ TRUNG GỬI BÙI GIÁNG & TUỆ SỸ

26 Tháng Mười Hai 20244:15 CH(Xem: 8674)


Nct va TUE SĨ
Ảnh: Tuệ sĩ & Nguyễn Chí Trung


NGUYỄN CHÍ TRUNG

GỬI BÙI GIÁNG & TUỆ SỸ



Lời Tác Giả:
Tưởng nhớ anh Tuệ Sỹ, người bạn Thơ thân thiết, đã mất một năm tôi phổ biến một bài Thơ tựa "Gửi Bùi Giáng & Tuệ Sỹ". Bài Thơ được viét từ 2002, sau nhiều lần ghé chùa Già Lam thăm và chuyện trò cùng anh. Trong một lần nào đó, anh viết thư pháp tặng tôi và nội dung bản thư pháp ấy tôi có ghi lại trong bài Thơ này. Anh BG, Tuệ Sỹ và Hành Khoai là ba người bạn Thơ ở miền Nam mà tôi giữ một tình thân cho đến lúc các anh ấy mất. Còn một người bạn Thơ nữa từ thời 1966 là Phạm Thiên Thư, nhưng Thư đã vào cảnh giới không trần tục nữa ngay trong lúc còn sống ở trần gian... (NCT)

 


Mời các thân hữu yêu Thơ:

 

NGUYỄN CHÍ TRUNG

GỬI BÙI GIÁNG & TUỆ SỸ

 

Giáng ôi anh chết mất rồi

Giờ tôi không có một người đọc thơ

Thi Ca chữ nghĩa bơ vơ

Thời đại cầu bất cầu bơ không hồn

Xác anh thiên hạ đã chôn

Cùng Mưa Nguồn Lá Hoa Cồn Màu Hoa

Trên Ngàn Sa Mạc Trường Ca…

Dường như tất cả qua loa một vài

 

**

Giáng ôi câu chuyện trần ai

Hình như riêng biệt đoạ đày vào ta

Đất trời đày ải quá đà

Hay riêng tự chúng ta là làm thêm ?

Ấy là nghiệp chướng oan khiên

Hay là hiu hắt trong triền mây bay ?

Ấy là một nỗi thở dài

Còn vương vất lại trong ngày đã xa ?

 

**

Bữa nay tôi khóc tôi la

Vì tôi chẳng thể làm ma vô tình

Tuệ Sỹ viết: “Trời có Tình

Thì Trời cũng đã trở thành già nua”

Tưởng như lời nói bông đùa

Mà trong sự thể mái chùa vỡ tung

Nhìn nhau trong cuộc trùng phùng

Mỗi người một ái ngại ngùng cho nhau

 

**

Giáng ôi anh chết quá lâu

Chỉ còn tôi để chia sầu với tôi

Tuệ Sỹ dường như về ngồi

Dưới chân Phật Tổ nhìn đời lại qua

(Tuy là câu chuyện Thi Ca

Cũng còn vướng bận qua loa một vài ?)

Chúng tôi còn sống lai rai

Nên tôi còn viết vài bài cho anh

 

**

Giáng ôi anh chết quá nhanh

Còn Tôi quá chậm, Trời hành hạ thêm

Tôi không tăm tiếng tuổi tên (!)

Cả đời tôi chỉ đứng bên vệ đường

Trần gian cơ sự nhiễu nhương

Tôi cố viết nốt một chương (cuối cùng ?)

“Có Tâm thì tội cho lòng

Có thêm đầu não thì không ra gì”

 

**

Những Lời như thế là gì ?

Không ai đọc được, thế thì ra sao ?

Một Lời máu lệ là bao

Một Lời đã viết, làm sao bây giờ ?

Đôi khi tôi cũng không ngờ

Giòng Thơ ngấp nghé cõi bờ tử sinh

Tôi luôn luôn chỉ một mình

Vì Thơ tôi vốn lênh đênh không người

 

**

Tôi thì khóc, Tuệ Sỹ cười

Ấy là hai mặt của đời trầm luân

Lúc đi xa lúc đến gần

Tôi lặn lội giữa cõi trần Trời cho

Tuy là Cuộc chẳng hay ho

Lại thêm cam khổ gay go bội phần

Sao cho trọn vẹn căn phần

May ra hiểu được một phần nào chăng ?

 

**

Tôi không thể quậy nhố nhăng

Làm tuồng như thể đem quăng kiếp người

Vì biết sau khi vất rồi

Trơ trơ tôi vẫn làm người như tôi

Nên tôi thầm lặng thế thôi

Như đã biến mất giữa đời từ lâu

Nếu cỏn là chỉ đôi câu

Dài như một nỗi dãi đầu còn lưu

 

**

Biết rằng Cuộc quá sầu u

Người dựng chuyện, người đi tu cho rồi

Ấy là một cách trả lời

Cho Câu Hỏi do Đất Trời đặt ra

Ở trong câu chuyện vốn Là

Không trong sự thể Không Là. Thế nên

Không làm sư không trò điên

Trái tim tôi mở diện tiền trần gian

 

**

Bắt tôi vào cuộc lầm than

Bắt tôi từ bỏ thiên đàng ngu si

Bắt tôi cứ thế phải đi

Cho bao địa ngục tụ về (thành Thơ ?)

Bắt tôi phải đợi phải chờ

Cho bao tuyệt vọng làm mờ trái tim

Bắt tôi cứ mãi đi tìm

Cho tôi cùng cực trong niềm cô đơn

 

**

Cho tôi đến cõi trống trơn

(Và quên mất niềm mang ơn Đất Trời

Đã cho cơ hội làm người

Cho tôi biết chút cuộc đời, nhân sinh)

Bắt tôi đủ chuyện linh tinh

Cho tôi điêu đứng điêu linh điêu tàn

Bắt tôi những chuyện trái ngang

Cho tôi không hiểu trần gian là gì

 

**

Giáng ôi tôi ở anh đi

Những Thơ mình viết gởi về cho ai

Trẻ con giờ chẳng học bài

Nghe đến Lục Bát tẩy chay thẳng thừng

Văn mới thơ mới tưng bừng

Ấy đà phát triển (?), có ngừng được đâu

Nếu anh còn sống chắc rầu

May cho anh cõi chiêm bao đã về

 

**

Giáng ôi sự cố nặng nề

Một mình tôi chịu, không hề ai chia

Thơ tôi có lẽ mộ bia

Làm bằng trang giấy đầm đìa dưới sương

Mù đêm trời lạnh vào xương

Tôi nằm nghĩ đến thê lương kiếp người

Có khi tôi cứ viết hoài

Vì không còn được một người nào nghe .

 

NGUYỄN CHÍ TRUNG 

©nguyenchitrung

22.02.2002

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
31 Tháng Giêng 202511:51 CH(Xem: 3761)
Với chính sách thiếu nhất quán và luôn “xoay trục”, với tổng số đầu tư không đáng kể, trong suốt 50 năm qua kể từ sau 1975, Hoa Kỳ gần như không có động thái tích cực và hiệu quả nào ngăn chặn sự bành trướng lấn lướt của Trung Quốc – không chỉ trên lưu vực sông Mekong – mà cả Biển Đông. Để có thể đối trọng với Bắc Kinh, dĩ nhiên, Washington cần có một tầm nhìn chiến lược, chấp nhận một cái giá tương xứng phải trả hầu có thể phục hồi ảnh hưởng đã có bấy lâu trên Bàn cờ Sông Mekong. "NGÔ THẾ VINH"
28 Tháng Giêng 20259:42 SA(Xem: 5319)
Nguyen Chi Trung’s poetry rises like a river in flood, from a deep unthinkable and unfathomable abyss, in Filomena Ciavarella’s words[iii]. The same fascination held by the Ganges, a symbol of the East, blending itself into Trung’s soul. The genesis of As I Step Down (henceforth, AISD), a poem of ten stanzas following the “Sixth-Eight” words metrical pattern, is closely and Romantically linked to that holy river: “I dreamed to come one time in my life to its border and to boatflow over it”[iv]. Like a vision in a dream, it all came true in winter 2015/16.
27 Tháng Giêng 20253:51 SA(Xem: 4910)
Yosano Akiko (1878-1942) là nhà thơ, nhà cải cách xã hội và nhà nữ quyền tiên phong Nhật Bản. Bà được ngưỡng mộ như là nữ thi sĩ lớn nhất nhưng gây tranh cãi nhất của Nhật Bản thời hiện đại. Bà đóng góp một phần lớn trong việc cải cách thể thơ tanka phổ biến với lịch sử trên 12 thế kỷ thành một thể thơ hiện đại.
27 Tháng Giêng 20253:16 SA(Xem: 3666)
“Yen Bay, Quel est vocable qui rappelle qu’on ne bâillone pas un peuple qu’on ne le mate pas avec le sabre du bourreau - Yên Bái, đây là cái điều nhắc nhở ta rằng, không thể bịt miệng một dân tộc, mà người ta không thể khuất phục bằng lưỡi kiếm của đao phủ” (Louis Aragon).
27 Tháng Giêng 20253:02 SA(Xem: 3466)
"Thời gian tựa bóng chim câu. Nó đi đi mãi không chờ đợi ai..." Bây giờ là những ngày cuối cùng của năm. Tôi chuẩn bị đón năm mới tại Sài Gòn thành phố mới của con và cháu Ngoại.
27 Tháng Giêng 20252:38 SA(Xem: 4107)
Tết này anh về nhé / Để thăm lại quê nhà / Thăm bạn bè một thuở / Cùng nghiên bút bên nhau /
26 Tháng Giêng 202511:01 CH(Xem: 2874)
rất em / trắng / ngọc. cười / cõi thơ chàng sáng đẹp trời đêm ngâu / biếc xanh lời trúc mầu / ánh tóc và nguyền sánh cõi đau tình cùng / hát lời nhau cạn mời chung khúc / cầm đêm se sợi vĩ ứa mù tim /
23 Tháng Giêng 20257:32 CH(Xem: 5579)
Ngày đã gần về cuối năm / Em hỏi anh đã ở đâu trong suốt năm rồi / Vầng trăng anh gởi cùng xao xuyến / Tình yêu có răng cắn đi mất nửa
21 Tháng Giêng 202510:14 CH(Xem: 4275)
Người sinh ra và lớn lên ở Huế cũng như khách thăm Huế đều có cùng cảm nhận tương tự về tầm nhỏ nhắn, cảnh quang núi sông thơ mộng, điệu sống êm đềm trầm mặc của xứ nầy; nhưng khác nhau là tâm lý đòi đoạn (Emotional Fragmentation in Psychology) mà chỉ có những người Huế rặt chân quê mới trải nghiệm “nắng cháy da cháy thịt, mưa héo úa tâm hồn” của vùng đất quê huơng độc ngự cảm quan từ thời thơ ấu. Nguồn tâm lý nầy là khởi điểm của dòng cảm nhận: “Huế là quê hương đi để mà nhớ; chứ không phải ở để mà thương”!
20 Tháng Giêng 20251:51 SA(Xem: 4880)
Trong văn học thế giới có những bài Thơ nổi tiếng, văn học sử thường gọi là Thơ đánh dấu thời đại. Bất kỳ độc giả thơ nào quan tâm đến Thi Ca trên thế giới có lẽ đã từng nghe hoặc đọc một số bài Thơ này, dưới dạng bản dịch hoặc bản gốc. Và thậm chí nếu người ấy đọc một bài Thơ hay, họ sẽ nhận ra rằng bài Thơ đó chỉ có thể được viết ra trong khoảnh khắc cảm hứng.