- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

TẢN MẠN ĐẦU XUÂN

07 Tháng Hai 20241:29 SA(Xem: 3591)

Mai - photo đh
Mai - photo đh

Thái Thanh

TẢN MẠN ĐẦU XUÂN

 


Sài Gòn những ngày cuối năm trời ấm dần hơn, nắng mang hương xuân vương trên hoa cỏ dịu dàng làm lòng người chao lại nỗi nhớ quê. Tạ xa Qui Nhơn đến nay đã 5 năm rồi, thời gian như chớp mắt ngoảnh lại thấy những ngày cũ ở quê lùi xa dần xa dần mất hút. Nơi nàng ở khá yên tĩnh thích hợp với người ở cái tuổi chiều thu cận kề. Buổi sáng thức dậy, nàng có những phút yên ắng nhìn dòng sông êm trôi lặng chảy đón bình minh vừa lên, nghe chim ríu rít chuyền cành, nàng còn có thể dắt cháu đi học qua các con đường im vắng mà nghe cháu nói bi bô bên tai rồi còn có những phút đi rải cơm cho chim cho cá ăn, có những buổi chiều nhìn nắng tắt bên song mà nhớ, nhờ bớt nói lại nên bớt thị phi.  Đó chính là cái may, là điều kiện tốt nhất giúp nàng quên đi tất cả những phiền não ray rức mà sống an nhiên tự tại bên đời còn.

 

Sắp Tết, Sài Gòn phố phường nhộn nhip, người ta bán hoa tươi, bán liễn đồng vàng treo rực rỡ ngoài trời, chỉ thiếu ông đồ già bày mực tàu giấy đỏ như xưa. Thật ra ông đồ già đã mất tự lâu lắm rồi, hình như là từ sau năm 1975 hay sao ấy, mà nếu có còn thì chắc là ông ngồi mỏi mình vẫn không một ai dừng bước đứng lại bên ông. Không biết Tạ nói vậy có đúng không vì nay cô đã toan về già, việc mua sắm đón tết đều một tay con gái làm hết chớ cô ít đi đâu ra khỏi nhà. Cuối năm những người ở quê xa đã về bớt nên đường phố bớt người đi nhưng tất cả dường như đều vội vã, ai cũng như nôn nóng bận rộn cái gì...

Có những ngày như thế lòng nàng lại chênh chao man mác buồn buồn mà không biết làm sao cho vơi bớt cái buồn không hiểu vì sao này.

 

Tạ vẫn nghĩ tất cả những gì đã đến trong cuộc đời này là do duyên phận. Từng cái duyên khẽ khàng đến gõ vào nhịp đập của trái tim mình gắn kêt chữ "thương". Ngày xưa khi còn ở quê nhà, nàng từng  yêu nơi ấy vô vàn dẫu nơi ấy, những chặn đời đi qua từng có lúc rất khổ đau, nhưng nàng đã gắn chặt lòng mình với bao lưu luyến khôn nguôi trong lòng. Còn bây giờ lại dần yêu nơi ở mới này. Không ngờ được giữa lòng Sài Gòn hoa lệ ồn ào lại có một nơi yên tĩnh bình an đến như vậy.

 

Chợ hoa ngày gần tết ở Sài gòn năm nay lại có vẽ ế nó không đẹp như ở Qui Nhơn  Nàng nhớ những năm tất bật buôn bán bận rộn với ngút ngàn công việc nàng thèm được có giây phút rảnh rỗi thư thả đi dạo chợ hoa ngày tểt nhưng chưa làm được thì vào đây. Hôm về quê nàng thấy Qui Nhơn bây giờ đẹp mĩ miều duyên dáng như cô gái dậy thì. Những ngày giáp tết như thế này thì không khí nó đượm hơi xuân tưng bừng hơn ỏ noi đây nhiều. Có thể là nhờ nhũng người con xa xứ đã về và có lẽ bận rộn với cái mâm cúng tất niên, cúng rước ông bà và mua sắm nó tạo nên không khí cái tết.

 

Hôm đưa cháu đi học, lúc về Tạ gặp đôi vợ chồng già sống cùng tầng chung cư con gái, chắc là ông đưa bà đi tái khám cuối năm để đón tết. Bà ngồi trên chiếc xe lăn đẩy xuống sân, làn gió thổi bay tuột chiếc khăn xuống cái đầu đã cạo tóc của bà, ông nhẹ nhàng quấn lại và dìu bà lên tắc xi, xếp chiếc xe lăn lại bỏ vào cốp xe phía sau. Chỉ  sau mấy tháng xạ trị mà bà khác hẵn, từ một người xông xáo, nói năng to tiếng ồn ào giờ im bặt tiếng lặng lẽ đi đứng từng bước chậm chạp. Họ đã ở ngưỡng tuổi 70 mà thật lạ, nghe nói họ cũng có con mà sao lại không thấy con cái đâu chỉ mỗi ông chăm bà. Ngày bà còn khỏe mạnh bà nấu ăn chăm sóc gia đình, ông đi dạy về chỉ việc tắm rửa rồi ngồi vào bàn ăn rồi nghỉ. Còn bây giờ ông lục đục dọn dẹp, ông đứng ở hàng cơm mua về cả cho bà. Bà đau rồi, gian bếp thiếu bàn tay sưởi ấm cả nhà, Tạ thấy thật thương. Thường bà chăm ông thì hợp lý hơn vì đàn ông khi đến tuổi già lại thường yếu hơn bà, hơn nữa phụ nữ luôn dịu dàng, tỉ mỉ chịu thương chịu khó hơn, nói vậy nhưng đàn ông mà đã có lòng chăm vợ rồi thường rất đỗi thương yêu.

 

Mỗi người một số phận. Tạ nhớ hồi còn buôn bán, có lần đi lựa hàng về bán tết. Lúc đang lui cui lựa hàng bỗng nghe tiếng "ịch, ịch" nặng nề rơi xuống từng nấc thang của căn gác gỗ, lát sau cái tiếng động ấy xuống đến bậc thang cuối cùng. Đó là chồng của chị chủ hàng, không thể chờ chị bán cho xong hàng anh tự đi mua bánh mì ăn, anh lếch từ cầu thang đi xuống rồi ra chiếc xe lăn ngoài cửa mà đi.Trước đây anh có xe tải lớn từng có những chuyến hàng đi đêm về sáng nhưng rồi tai nạn ập xuống, tài sản mất hết và anh thì bị cưa cụt cả hai chân. Sau những đau thương mất mát, anh đi bân vé số dạo bằng chiếc xe lăn này, được bạn bè thương nên mua giúp cho anh. Có lần chị kể: chị đi buôn hàng chuyến không có ở nhà, mấy đứa con riêng của chị đã đóng cửa ở trong nhà xem ti vi không nghe tiếng anh gọi. Trời mưa lớn anh ngồi trên chiếc xe lăn ấy dưới cơn mưa như trút kèm với hơi lạnh buốt miền trung. Cuối cùng anh sốt nặng phải đi bệnh viện, tại nơi này mới phát hiện ra anh bị quá nhiều bệnh nào huyết áp, tiểu đường, mỡ trong máu... Anh lại không có con chăm sóc. Chị lại say mê đi buôn bán kiếm tiền. Và những điều tất đã xảy ra.

Năm đó vào những ngày tháng chạp sát tết. Anh từ giã cuộc nhân thế ra đi. Tạ không tiễn anh được đoạn nào vì bận buôn bán tết gom nợ về thanh toán cho xong, nàng thấy áy náy quá nhưng vẫn phải lo cho con mình trước đã, mỗi người đều có một cuộc đời riêng để phải chịu.

Lúc này Tạ thấy chị lặng lẽ khóc. Ôi "từng người tình bỏ ta đi mãi không về". Chị đã có những ba đời chồng, anh nào cũng hiền lành yêu vợ nhưng rồi cũng chịu chung số phận giống như anh người chồng thứ ba này. Nhưng có lẽ anh đi sẽ là điều tốt nhất, mong rằng ở bên kia đời anh mỉm cười thanh thản mà vui, ít ra vẫn đỡ hơn trần thế bây giờ.

 

Tạ không có được tình duyên vợ chồng trọn vẹn nàng bị gãy cánh ngay đoạn đầu đời nên nàng thấy tiếc cho chị, cho những người sống không trọn nghĩa cho đến phút cuối cùng. Ngày xưa, cái ngày xưa xa xôi ấy nàng cũng đâu có được phút giây nào hạnh phúc bên chồng, xem ra mất đi chưa hẵn là điều xấu. Càng lớn tuổi, nhìn ngắm cuộc đời đỡ gay gắt hơn xưa, càng biết cảm thông cho mỗi con người.

Không ai trọn vẹn cả đôi đường. Ai cũng ủ trong lòng một đời mơ ước. Với nàng nặng với chữ tình. Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân.Đời người tổn thất lớn lao nhất đâu phải là chuyện mất tiền.

Tiền bạc là thứ dễ mất nhất nhưng cũng có thể kiếm lại được, còn những thứ mất đi rồi ta mãi hoài không tìm lại được. Nàng đang đến cái tuổi tiễn đưa. Bạn bè lần lượt ra đi. Người đi mất tăm mất dạng và người thì đau nặng trăn trở bên đời nhớ nhớ quên quên.

Bao giờ thì đến lượt mình, bao giờ ta lại vân du cùng cát bụi./.

 

Thái Thanh

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
18 Tháng Giêng 20248:59 CH(Xem: 2984)
PHÂN ƯU / Nhận được tin buồn / Cụ Bà : PHẠM THỊ SỰ / Pháp danh Quảng Diệu Nhẫn / Sinh ngày 7 tháng 3 năm 1935 tại Mỹ Thi, Đà Nẵng, Việt Nam / Đã tạ thế ngày 12 tháng 01 năm 2024 / (Nhằm ngày 2 tháng 12 năm Quý Mão) / Hưởng thượng thọ 89 tuổi.
17 Tháng Giêng 20243:42 CH(Xem: 4864)
“Thế là Tết 1999, lần đầu tiên tôi được bước vào ngôi nhà mà tôi không biết rằng sau này tôi sẽ thường xuyên tới. Mang tới một bó hoa lớn, cầm tờ ghi địa chỉ trong tay, tôi mò mẫm tìm. Khác hẳn suy nghĩ của tôi, ngôi nhà khá rộng rãi, khang trang, lại mang hơi hướng Tây hóa. Thấy tôi, mọi người ai cũng vui vẻ tiếp đón. Trùng hợp là Tết năm đó có cả em dâu cùng cháu trai bên Đức cũng về Việt Nam thăm họ hàng. Chúng tôi nói chuyện, hỏi han về cuộc sống, những vấn đề vấp phải trong xã hội, và kết thúc bằng tiết mục karaoke tại nhà để chào đón một năm mới đầy niềm vui, thành đạt hơn. Ngày hôm đó qua đi nhanh đến nỗi mà tôi gần như không còn nhớ gì đến nó.” (Phạm Ngọc Lương)
04 Tháng Giêng 20249:03 CH(Xem: 3361)
CHIA BUỒN / Nhận được tin trễ / Văn Thi Sĩ / Nhạc Sĩ Nguyễn Đình Toàn / từ trần vào ngày 28 tháng 11 năm 2023 tại Nam California / HƯỞNG THỌ 87 TUỔI
03 Tháng Giêng 202412:49 SA(Xem: 4529)
Tháng Giêng nắng vàng thơm ngát Đàn én bay về chao nghiêng Thầm thì…lời ca em hát Lý tơ hồng khúc giao duyên
03 Tháng Giêng 202412:43 SA(Xem: 3884)
Mùa dịch Cô-vít hay còn gọi là Cúm Tàu đã qua đi. Thực sự đã đi xa nhưng còn để lại nhiều hệ lụy, ảnh hưởng sâu rộng trong đời sống thường nhật. Những người gọi là cao niên như chúng tôi, thực khó tìm lại, những buổi sáng Thứ Bẩy hẹn hò gặp gỡ; lòng háo hức nôn nao trên đường đến quán cà phê thân quen, nơi góc phố Bellaire ồn ào náo nhiệt. Tưởng rằng không còn cơ duyên hội ngộ tâm tình, nhưng Trời chiều lòng người. Mới vài tháng nay, mỗi sáng Thứ Bẩy, chúng tôi lại có cơ hội, hẹn gặp nhau tại một quán cà phê khác, dù không ưng ý, để có dịp họp mặt hàn huyên tâm sự, trao đổi những câu chuyện văn chương, hoặc tâm tình thế sự trải khắp nhân gian.
25 Tháng Mười Hai 202311:01 CH(Xem: 3893)
Trong cái không gian lành lạnh của một mùa Giáng Sinh, trong tiếng chuông ngân của nhà thờ như đón chào thiên chúa giáng trần, tôi bỗng nhớ đến một nơi chốn lặng lẽ, tối tăm, nơi có lẽ chúa đang hiện hữu từng giờ từng khắc cho riêng một người. Ở nơi ấy, anh cũng đang thầm lặng đón Giáng Sinh giữa bốn bức tường xám lạnh. Phạm Chí Dũng, một nhà báo dũng cảm, một người bạn chưa từng gặp mặt ngoài đời nhưng lại vô cùng thân thiết.
25 Tháng Mười Hai 202310:41 CH(Xem: 3542)
Hàng năm vào dịp cuối năm, người Kitô hữu đón mừng sự kiện Chúa Giêsu giáng trần, mặc lấy thân xác con người để chuộc tội nhân loại, tội tổ tông đã lưu truyền từ Adam - thuỷ tổ loài người theo dân Do Thái - lúc còn ở địa đàng đã ăn phải trái cấm của Thiên Chúa do Eve dụ dỗ.
25 Tháng Mười Hai 202310:36 CH(Xem: 4476)
Em ngồi hứng / ánh sao rơi / Đêm Đông áo mông…/ khép đôi vạt mềm / Ta gieo / lời Thánh kinh đêm / Nẩy mầm xanh / vọng ước nguyền… trổ hoa /
22 Tháng Mười Hai 202310:34 CH(Xem: 4810)
đưa tay đỡ nhẹ cành hoa / thả trôi dĩ vãng nhạt nhòa mùi hương / thấy mắt em cũng vô thường / tan trong nhịp thở hoang đường của tôi /
22 Tháng Mười Hai 202312:10 CH(Xem: 4631)
Mười năm sau anh băng rừng vượt suối, Tìm Quê hương trên vết máu giữa đồng hoang: Chiều khói nhạt như hồn ai còn hận tủi, Từng con sông từng huyết lệ lan tràn…