- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

TẢN MẠN ĐẦU XUÂN

07 Tháng Hai 20241:29 SA(Xem: 3285)

Mai - photo đh
Mai - photo đh

Thái Thanh

TẢN MẠN ĐẦU XUÂN

 


Sài Gòn những ngày cuối năm trời ấm dần hơn, nắng mang hương xuân vương trên hoa cỏ dịu dàng làm lòng người chao lại nỗi nhớ quê. Tạ xa Qui Nhơn đến nay đã 5 năm rồi, thời gian như chớp mắt ngoảnh lại thấy những ngày cũ ở quê lùi xa dần xa dần mất hút. Nơi nàng ở khá yên tĩnh thích hợp với người ở cái tuổi chiều thu cận kề. Buổi sáng thức dậy, nàng có những phút yên ắng nhìn dòng sông êm trôi lặng chảy đón bình minh vừa lên, nghe chim ríu rít chuyền cành, nàng còn có thể dắt cháu đi học qua các con đường im vắng mà nghe cháu nói bi bô bên tai rồi còn có những phút đi rải cơm cho chim cho cá ăn, có những buổi chiều nhìn nắng tắt bên song mà nhớ, nhờ bớt nói lại nên bớt thị phi.  Đó chính là cái may, là điều kiện tốt nhất giúp nàng quên đi tất cả những phiền não ray rức mà sống an nhiên tự tại bên đời còn.

 

Sắp Tết, Sài Gòn phố phường nhộn nhip, người ta bán hoa tươi, bán liễn đồng vàng treo rực rỡ ngoài trời, chỉ thiếu ông đồ già bày mực tàu giấy đỏ như xưa. Thật ra ông đồ già đã mất tự lâu lắm rồi, hình như là từ sau năm 1975 hay sao ấy, mà nếu có còn thì chắc là ông ngồi mỏi mình vẫn không một ai dừng bước đứng lại bên ông. Không biết Tạ nói vậy có đúng không vì nay cô đã toan về già, việc mua sắm đón tết đều một tay con gái làm hết chớ cô ít đi đâu ra khỏi nhà. Cuối năm những người ở quê xa đã về bớt nên đường phố bớt người đi nhưng tất cả dường như đều vội vã, ai cũng như nôn nóng bận rộn cái gì...

Có những ngày như thế lòng nàng lại chênh chao man mác buồn buồn mà không biết làm sao cho vơi bớt cái buồn không hiểu vì sao này.

 

Tạ vẫn nghĩ tất cả những gì đã đến trong cuộc đời này là do duyên phận. Từng cái duyên khẽ khàng đến gõ vào nhịp đập của trái tim mình gắn kêt chữ "thương". Ngày xưa khi còn ở quê nhà, nàng từng  yêu nơi ấy vô vàn dẫu nơi ấy, những chặn đời đi qua từng có lúc rất khổ đau, nhưng nàng đã gắn chặt lòng mình với bao lưu luyến khôn nguôi trong lòng. Còn bây giờ lại dần yêu nơi ở mới này. Không ngờ được giữa lòng Sài Gòn hoa lệ ồn ào lại có một nơi yên tĩnh bình an đến như vậy.

 

Chợ hoa ngày gần tết ở Sài gòn năm nay lại có vẽ ế nó không đẹp như ở Qui Nhơn  Nàng nhớ những năm tất bật buôn bán bận rộn với ngút ngàn công việc nàng thèm được có giây phút rảnh rỗi thư thả đi dạo chợ hoa ngày tểt nhưng chưa làm được thì vào đây. Hôm về quê nàng thấy Qui Nhơn bây giờ đẹp mĩ miều duyên dáng như cô gái dậy thì. Những ngày giáp tết như thế này thì không khí nó đượm hơi xuân tưng bừng hơn ỏ noi đây nhiều. Có thể là nhờ nhũng người con xa xứ đã về và có lẽ bận rộn với cái mâm cúng tất niên, cúng rước ông bà và mua sắm nó tạo nên không khí cái tết.

 

Hôm đưa cháu đi học, lúc về Tạ gặp đôi vợ chồng già sống cùng tầng chung cư con gái, chắc là ông đưa bà đi tái khám cuối năm để đón tết. Bà ngồi trên chiếc xe lăn đẩy xuống sân, làn gió thổi bay tuột chiếc khăn xuống cái đầu đã cạo tóc của bà, ông nhẹ nhàng quấn lại và dìu bà lên tắc xi, xếp chiếc xe lăn lại bỏ vào cốp xe phía sau. Chỉ  sau mấy tháng xạ trị mà bà khác hẵn, từ một người xông xáo, nói năng to tiếng ồn ào giờ im bặt tiếng lặng lẽ đi đứng từng bước chậm chạp. Họ đã ở ngưỡng tuổi 70 mà thật lạ, nghe nói họ cũng có con mà sao lại không thấy con cái đâu chỉ mỗi ông chăm bà. Ngày bà còn khỏe mạnh bà nấu ăn chăm sóc gia đình, ông đi dạy về chỉ việc tắm rửa rồi ngồi vào bàn ăn rồi nghỉ. Còn bây giờ ông lục đục dọn dẹp, ông đứng ở hàng cơm mua về cả cho bà. Bà đau rồi, gian bếp thiếu bàn tay sưởi ấm cả nhà, Tạ thấy thật thương. Thường bà chăm ông thì hợp lý hơn vì đàn ông khi đến tuổi già lại thường yếu hơn bà, hơn nữa phụ nữ luôn dịu dàng, tỉ mỉ chịu thương chịu khó hơn, nói vậy nhưng đàn ông mà đã có lòng chăm vợ rồi thường rất đỗi thương yêu.

 

Mỗi người một số phận. Tạ nhớ hồi còn buôn bán, có lần đi lựa hàng về bán tết. Lúc đang lui cui lựa hàng bỗng nghe tiếng "ịch, ịch" nặng nề rơi xuống từng nấc thang của căn gác gỗ, lát sau cái tiếng động ấy xuống đến bậc thang cuối cùng. Đó là chồng của chị chủ hàng, không thể chờ chị bán cho xong hàng anh tự đi mua bánh mì ăn, anh lếch từ cầu thang đi xuống rồi ra chiếc xe lăn ngoài cửa mà đi.Trước đây anh có xe tải lớn từng có những chuyến hàng đi đêm về sáng nhưng rồi tai nạn ập xuống, tài sản mất hết và anh thì bị cưa cụt cả hai chân. Sau những đau thương mất mát, anh đi bân vé số dạo bằng chiếc xe lăn này, được bạn bè thương nên mua giúp cho anh. Có lần chị kể: chị đi buôn hàng chuyến không có ở nhà, mấy đứa con riêng của chị đã đóng cửa ở trong nhà xem ti vi không nghe tiếng anh gọi. Trời mưa lớn anh ngồi trên chiếc xe lăn ấy dưới cơn mưa như trút kèm với hơi lạnh buốt miền trung. Cuối cùng anh sốt nặng phải đi bệnh viện, tại nơi này mới phát hiện ra anh bị quá nhiều bệnh nào huyết áp, tiểu đường, mỡ trong máu... Anh lại không có con chăm sóc. Chị lại say mê đi buôn bán kiếm tiền. Và những điều tất đã xảy ra.

Năm đó vào những ngày tháng chạp sát tết. Anh từ giã cuộc nhân thế ra đi. Tạ không tiễn anh được đoạn nào vì bận buôn bán tết gom nợ về thanh toán cho xong, nàng thấy áy náy quá nhưng vẫn phải lo cho con mình trước đã, mỗi người đều có một cuộc đời riêng để phải chịu.

Lúc này Tạ thấy chị lặng lẽ khóc. Ôi "từng người tình bỏ ta đi mãi không về". Chị đã có những ba đời chồng, anh nào cũng hiền lành yêu vợ nhưng rồi cũng chịu chung số phận giống như anh người chồng thứ ba này. Nhưng có lẽ anh đi sẽ là điều tốt nhất, mong rằng ở bên kia đời anh mỉm cười thanh thản mà vui, ít ra vẫn đỡ hơn trần thế bây giờ.

 

Tạ không có được tình duyên vợ chồng trọn vẹn nàng bị gãy cánh ngay đoạn đầu đời nên nàng thấy tiếc cho chị, cho những người sống không trọn nghĩa cho đến phút cuối cùng. Ngày xưa, cái ngày xưa xa xôi ấy nàng cũng đâu có được phút giây nào hạnh phúc bên chồng, xem ra mất đi chưa hẵn là điều xấu. Càng lớn tuổi, nhìn ngắm cuộc đời đỡ gay gắt hơn xưa, càng biết cảm thông cho mỗi con người.

Không ai trọn vẹn cả đôi đường. Ai cũng ủ trong lòng một đời mơ ước. Với nàng nặng với chữ tình. Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân.Đời người tổn thất lớn lao nhất đâu phải là chuyện mất tiền.

Tiền bạc là thứ dễ mất nhất nhưng cũng có thể kiếm lại được, còn những thứ mất đi rồi ta mãi hoài không tìm lại được. Nàng đang đến cái tuổi tiễn đưa. Bạn bè lần lượt ra đi. Người đi mất tăm mất dạng và người thì đau nặng trăn trở bên đời nhớ nhớ quên quên.

Bao giờ thì đến lượt mình, bao giờ ta lại vân du cùng cát bụi./.

 

Thái Thanh

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
14 Tháng Hai 20241:15 SA(Xem: 2756)
Này anh bạn – anh thấy không / Sự lộng lẫy không nhường chỗ cho điều gì hài hước / Chỉ tiếng nấc thanh xuân mềm yếu / Trên quảng trường nơi vũ hội đàn ông / Vỡ thành cơn địa chấn.
13 Tháng Hai 202411:57 CH(Xem: 3987)
Ngô Thế Vinh là một tên tuổi đã thành danh ngay từ trước năm 1975 tại miền Nam Việt Nam. Ông đoạt Giải Văn Học Nghệ Thuật VNCH năm 1971 với tác phẩm Vòng Đai Xanh. Sau này ông có thêm hai giải thưởng: 1) Giải Văn Học Montréal 2002 Hội Quốc Tế Y Sĩ Việt Nam Tự Do với Cửu Long Cạn Dòng, Biển Đông Dậy Sóng và 2) Giải Văn Việt Đặc Biệt 2017 với Cửu Long Cạn Dòng, Biển Đông Dậy Sóng và Mekong Dòng Sông Nghẽn Mạch. Một trùng hợp thật ngẫu nhiên khi tạp chí văn học nghệ thuật Ngôn Ngữ phát hành vào tháng 2-2024 cũng vào dịp Tết Giáp Thìn 2024 ra số đặc biệt giới thiệu Bác sĩ / Nhà văn / Nhà hoạt động môi sinh Ngô Thế Vinh. Năm Rồng, giới thiệu người kết nghĩa với Cửu Long, tưởng không còn gì thích hợp hơn.
13 Tháng Hai 202411:21 CH(Xem: 2765)
Tôi còn nhớ một cái Tết năm xưa, tôi lái xe đưa gia đình từ Seattle xuống Tacoma một thành phố lân cận để đến lễ đầu năm tại một ngôi chùa và chọn cho đúng hướng xuất hành năm mới. Ngôi chùa này và nhà sư trụ trì còn trẻ, lại là một nhà thơ mà tôi đã nghe một người bạn nhắc đến và đây là lần đầu chúng tôi đến lễ. Tên chùa là Phước Huệ, nhà sư trụ trì có pháp danh là Thích Phước Toàn, hai cái tên thật là chân phương. Danh vị của nhà sư là Tỳ Kheo, khác với nhiều chùa các vị trụ trì đều là Hòa Thượng hay Thượng Tọa, điều đó không có gì khác biệt đối với sự hâm mộ của tôi với nhà sư.
13 Tháng Hai 202411:02 CH(Xem: 3298)
Đã gần đến Tết. Trời vẫn rét căm căm nhưng có lẽ mùa đông năm nay Seattle không có tuyết. Nhiều năm giờ này băng giá đã phủ kín các cành cây khẳng khiu trụi lá. Toàn cảnh như một cánh rừng bằng pha lê lóng lánh, trông đẹp như trong cảnh thần tiên, nhưng bước ra ngoài trên mặt đất giá băng lại rất nguy hiểm. Trượt té gẫy xương là chuyện thường.
13 Tháng Hai 202410:58 CH(Xem: 2681)
Từ California khi trở lại thăm Saigon trong một dịp tết, điều thú vị nhất là tôi được một mình rong ruổi trên những chuyến xe bus, tôi đi khắp Saigon, Chợ Lớn, Phú Lâm. Chẳng cần biết trạm sẽ dừng nơi đâu, tôi đi hết đường hết sá, ngắm nhìn mọi thứ xe lớn xe nhỏ, phố bé xíu hay đường rộng thênh thang. Và để tôi thấy hết mọi người, cùng nhìn luôn mọi thứ… Hôm nay tôi cũng bước đại xuống một trạm dừng, chẳng cần biết tên gọi. Loanh quanh rồi tôi định ngồi ăn trưa ở lề đường nào đó. Nắng và bụi sẽ là gia vị cho những dĩa cơm đường chợ, ly nước mía sẽ làm dịu bớt ồn ào của những tiếng còi xe không bao giờ dứt, khiến thiên hạ chỉ muốn điên đầu. Saigon, những ngày giáp tết, mọi sự vội vàng như đã được nhân lên qua đủ thứ màu trang trí nóng nảy, kiểu xanh vàng và tím đỏ.
13 Tháng Hai 202410:35 CH(Xem: 2665)
Chuyện Huân có nhiều người yêu thì cả thị xã, quần chúng nhân dân các giới đều biết chứ chẳng cứ gì đám con gái trẻ. Bọn này thực ra cũng đang mắt liên mày láo tia lấy một anh chàng nào đó làm chồng cho xứng đáng cái tấm thân ngà ngọc bố mẹ ban cho. “Lấy chồng cho xứng tấm chồng/ bõ công trang điểm má hồng răng đen”, lời các cụ dạy cấm có sai. Xưa không sai đã đành, nay cũng vẫn đúng nguyên. Nên nói một cách sòng phẳng, hình như Huân bị đám con gái ấy nó chủ động đưa vào lưới tình...
08 Tháng Hai 20243:27 CH(Xem: 3007)
Con đường thủy chung bụi đỏ / Cánh đồng gian nan chữ nghĩa / Râm ran dế gáy cội nguồn / Những đứa trẻ chuồn chuồn / Đuổi bắt / Những hạt mầm bùn lầy ẩn nấp / Đất bao dung / Nơi bắt đầu những yêu thương /
08 Tháng Hai 20242:20 CH(Xem: 2955)
một hôm nào bỗng nhớ / mơ hồ tiếng hát xưa / vọng dài trên sông vắng / giọng buồn vang âm mưa
08 Tháng Hai 20242:08 CH(Xem: 2685)
Niềm hư ảo / Cõi thực mơ hồ bảng lảng bâng khuâng / Ngôi sao mai / Đọng ở đôi mắt em lóng lánh giữa đời
08 Tháng Hai 20242:52 SA(Xem: 2008)
Bên hoa / e ấp…bóng hồng / Vai mềm dáng liễu / hương nồng nàn bay Mượt mềm / dải lụa tóc mây...