- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

KHI TÔI KHÔNG CÒN TRẺ

05 Tháng Mười 202110:18 CH(Xem: 9901)


KhiToiKhongConTre-Thai Thanh
Khi tôi không còn trẻ- ảnh Internet

   

KHI TÔI KHÔNG CÒN TRẺ

Thái Thanh

 

Cuối cùng rồi tôi cũng đã già. Cái già cũng thật thú vị.

Hồi nhỏ người lớn bảo rằng tôi có tướng đi lầm lũi, đó là tướng khổ và cái tướng đó theo cả đường đời tôi đi. Tôi đi suốt từ thời thơ bé cho mãi đến tuổi 50 có lẽ thấm mệt nên tôi dần chậm bước. Tôi cho rằng đó là lúc tôi không còn trẻ nữa mà đến lúc tuổi đã thu rồi.

 

Bác sỹ Đỗ hồng Ngọc bảo rằng: Chớ có sợ già. Tuổi già như trái chín cây.Trái chín cây thì thật thơm ngon...  Thời trẻ, hình như ai cũng có một thời hoa mộng tươi đẹp để mơ màng nuối tiếc nhớ thương... Với tôi lại thấy khoái cái tuổi về chiều bởi lúc đó tôi không còn "lầm lũi" để đi nữa mà tôi chùn chân lại chậm hơn để nhìn ngắm, cảm nhận được cái tươi đẹp của vạn vật quanh mình. Tôi cho rằng tuổi 50 là tuổi sắp già như trái hườm hườm đang dần dần chín trên cây và tôi thấy mình là mít là xoài là sầu riêng đây ạ. Những thứ ấy lúc còn sống thì dở òm nhưng dần chín thì thơm, miễn ta đừng để chín quá...  Nên bây giờ ở cái tuổi 63 nghĩ đến cái chết tôi không thấy lo lắng nữa. Sống đến cái tuổi này rồi xem như đã vừa tròn trịa, mình chết sớm một tí khi còn tỉnh táo, khỏi phải phiền con cháu.

 

Bạn bè tôi nhiều người thành đạt, cuộc sống ấm êm hạnh phúc... Riêng tôi cuối cùng vẫn chẳng làm được điều gì to tát nhưng không vì đó mà tôi cảm thấy buồn. Tôi có khoảng trời của riêng tôi, ở đó tôi sống khá bình an thật đủ đầy bên con cháu và sống trọn vẹn đúng những gì mình thích, sống cho riêng mình không phải tranh đua hoặc nhìn theo ánh nhìn của người khác mà sống. Những sai lầm của một thời tuổi trẻ rồi cũng qua đi, may mắn vô cùng vì khi ấy mình còn sức để chống cự, may mắn vô cùng vì mình đã vượt qua chẳng để lại hậu quả xấu. Duyên đến rồi đi. Người cũng vậy, không dưng mà im hơi lặng tiếng và ta thành người xa lạ " Người đi qua đời tôi không nhớ gì sao người..."(*) Ồ nhưng nhờ không nhớ gì đó, ta đỡ nặng lòng thanh thản mà quên.

 

Những ngày dịch bệnh kéo dài trên quê hương tôi, phố buồn thầm lặng không còn ai xôn xao trên những lối về. Bạn bè mỗi đứa một phương, chẳng còn hò hẹn gặp nhau rong chơi quán xá. Cuộc vui đã lặng tàn. Cũng may mọi thứ mình cũng đã được đi qua, dù ngắn ngủi.

 

Mấy năm gần đây, từ khi rời bỏ Qui nhơn mà vào ở với con, tôi bỏ mất đi thói quen mỗi sáng xé một tờ lịch và ghi vào sổ lịch bỏ túi, những điều đáng nhớ trong ngày. Riết rồi tôi quên mất bây giờ tháng mấy. Những ngày này có lẽ nạn dịch Covid cướp đi dễ dàng sinh mạng của nhiều người quá khiến tôi bâng khuâng đến sự sống còn. Có những người không chết vì dịch cũng tự nhiên mà chết. Buổi sáng còn nói cười, khuyên nhủ bên tai tôi đến buổi trưa thì hồn đã ra đi... Tôi lẩn thẩn muốn viết ra giấy những điều cần dặn dò con cái nhưng lại sợ chúng nó cười cho cái lẩm cẩm của mình nên không cầm viết viết được. Ồ mà dặn cái gì đây nhỉ! Ra đi rồi xác thân này trả lại cho nhân gian kia mà! Tôi có một người bạn hồi còn sống nó ước có một nấm mộ chôn trên đồi cao để ngắm đất trời. Nó viết di chúc dặn dò con cái dữ lắm, thế nhưng khi mất thì con nó đốt xác rồi đem tro cốt gởi chùa dù hồi sống nó không thích đến chùa... Tôi thì thích đến chùa song lại thích đốt rồi đem tro rải biển. Còn quần áo vật dùng đồ gì còn sử dụng được thì hãy đem cho hết cho người còn sống mà cần, cũng chẳng phải chôn hay đốt theo uổng lắm, nhưng nói vậy thôi chứ chẳng bận lòng vì mai sau nếu đã chết rồi con cái nó làm sao cũng được mà. Bây giờ già rồi tôi cũng chẳng thấy muốn giữ lại gì...

 

Khi tôi không còn trẻ. Tôi bớt đi sự sốc nổi, bớt đi đam mê, bớt sự say đắm thuở nào. Tôi đã biết chấp nhận những điều bất như ý, biết bao dung hơn và biết sám hối những lỗi lầm của mình đã trót lỡ gây ra.

Tự đó thấy vô vàn trân trọng cuộc sống này nhưng không muốn níu kéo. Mơ ước cho hạnh phúc của cả đời người nhiều vô kể là mong ước mà biết bao nhiêu là đủ, ta có bao nhiêu biết đủ là được rồi.

 

Tôi biết tôi không còn trẻ nữa và tôi an lòng với cái tuổi về chiều thênh thang nắng  ấm và có cả mưa dầm...  Với tôi cái nào cũng có cái đẹp ngời ngời trong cái tuổi già già lẩn thẩn của tôi.

Khi tôi không còn trẻ. Cuộn chỉ thời gian đang lăn tròn lăn mãi cho đến lúc hóa thành hạt bụi bay bay...

 

Thái Thanh

(Sài gòn 30/9/2021)

 

(*) nhạc Phạm đình Chương

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 99138)
T ôi trở về ngôi nhà của gia đình sau hơn hai mươi năm xa cách. Ngôi nhà chừng như không thay đổi mấy ở mặt tiền. Vẫn ba gian tường quét vôi trắng, điểm một vài khung cửa khép hờ, một chái bếp ở hiên sau và mảnh sân con vuông vức nơi lối ra vào. Dấu tích của thời gian chỉ ẩn hiện lờ mờ từng đốm ố trên vách tường cũ, đã ngả màu cháo lòng và loang lổ đây đó như những vệt mụt nhọt thâm sâu...
19 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 89490)
. . Với tôi, thơ không rao truyền một ngôn ngữ nào to tát: thơ chỉ là tâm sự, là “một chút riêng tư”trao gởi người thân, bạn bè, những kẻ đồng hành biết, và sẽ quen.” . . .
17 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 71675)
C húng tôi tiếp đón những người khách đầu tiên của chương trình 500 lịch sử phỏng vấn, với niềm hân hoan xen lẫn xúc động. Tưởng rằng sẽ rất bỡ ngỡ và khó khăn khi phỏng vấn một người lạ về những gì rất riêng tư, thế nhưng mọi việc đã trôi qua thật êm đềm, nỗi thương đau cũng như niềm hạnh phúc của từng người đã được chia sớt trong ân cần và thương cảm.
15 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 71262)
.. . M ắt thuyền của Nguyễn Xuân Tường Vy là một minh chứng về kiếm tìm và kiến tạo bản sắc của một cây bút. Mười hai tác phẩm của chị đã cho tôi những trải nghiệm thú vị. Khi dấn bước vào con đường văn chương chữ nghĩa, có lẽ ai cũng mong cho mình sẽ có được bước khởi đầu thuận lợi. Song con đường đến thành công thường luôn chứa đựng nhiều thử thách. Một khi được tôi luyện qua thử thách, mỗi cây bút sẽ trưởng thành hơn, vững vàng hơn: “ Có thể vượt qua thế giới lớn lao của loài người, không phải bằng cách tự xóa bỏ mình đi mà bằng cách mở rộng bản sắc của chính mình ” (R. Tagor)
15 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 85757)
N hư nhiều người, khi đọc bài “Tìm Thăm Nguyễn Hữu Đang” của Phùng Quán, chúng tôi rất xúc động. Cụ là một người xuất sắc về đủ mọi lãnh vực: văn chương, khoa học, chính trị, thông thạo nhiều thứ tiếng, mà suốt hơn 50 năm qua đã bị đọa đầy đến cùng cực...
11 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 112875)
Ơ i Hoài Khanh đang còn ở Biên Hoà tóc bạc phơ nhớ đêm giáng sinh nào lên Đà Lạt thăm Thiện Ơi Hoàng trúc Ly khuất mặt những câu thơ Thiện ngợi ca bởi Thiện là thi sĩ là hoạ sĩ lạ lùng kia đã đi qua rồi đi cho hết một đêm hoang vu trên mặt đất (7) Thiện đã về Thiện đã tới.
11 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 95163)
N hà văn, nhà thơ, nhà tư tưởng, dịch giả, giáo sư, cư sĩ Phật giáo Phạm Công Thiện vừa qua đời vào ngày 8 tháng 3 tức thứ ba vừa qua tại Houston Texas, hưởng thọ 71 tuổi, theo Cáo bạch của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hoa Kỳ cũng như sự xác nhận của gia đình.
11 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 90394)
G iấc mơ thổ kể chuyện một lũ người hoá điên vì ám ảnh quá khứ. Quá khứ ở trong mọi ý nghĩ, đè nặng lên từng số phận. Quá khứ hằn dấu lên ngôn ngữ, trong những lời nói đã trở thành thói quen, được phát ra như những khẩu hiệu trơ cứng, như trong câu của Quý với Vĩnh lúc đi săn rồng “ Khẩn trương lên giặc lái đến bây giờ ”. Quá khứ ở trong từng thức ăn, đồ uống, trong giải trí, trong thịt rồng, tim phượng, trong “rượu Armagnac Marquis de Caussade, đóng chai năm 71” , và trong “trận World Cup của năm 66” .
10 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 93113)
... T iếng khóc thút thít hiền lành. Tiếng khóc của Toàn thời thơ ấu. Cánh cửa sổ mở rộng, không có chút nắng nào. Tôi nhìn bầu trời, màu trời đục lờ lợ. Đột nhiên tôi nhớ lại tất cả, nhớ từng chi tiết thật kỹ càng. Nhớ từ lúc đặt chân xuống thuyền vượt biên gặp hải tặc cho đến lúc Toàn hãm tôi mới đây. Nhớ cả câu nói của người lính thủy bị bắn. Nhưng mà... Trời ơi! Chuyện gì đã xảy ra? Chúng tôi còn ở Vũng Tàu hôm qua kia mà! Tôi gục xuống, Toàn quay lại mặt đầy thẹo. Vết thẹo. Trời ơi, buổi sáng.
08 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 97044)
... Ở đây các nhà thơ đều phải bỏ tiền ra in thơ. Mà họ có giầu gì cho cam. Phải dành dụm từng đồng, bớt xén tiền ăn của cả nhà, có khi đến mấy năm mới in được tập thơ. Mà in rồi chỉ đem đi tặng cũng đủ hết hơi. Thì ra trên thế gian này, thơ văn sinh ra để làm vất vả cho con người...