Thơ
Ngô Quốc Phương
NHỮNG BÀI THƠ THÁNG SÁU
XỨ SỞ KỲ LẠ
Ở xứ sở kỳ lạ
ảo thuật thường lên ngôi
mỗi khi bầu cử xịn
làm người dân nức lòng
mỗi khi đại dịch bệnh
tiêm chủng trăm phần trăm
làm người dân sung sướng
thấy an tâm, an lòng
nàng Pê Hờ bắc loa
lò vôi xướng lớn ra
bà con liền chú ý
hơn cả vê tê nhà
lại Hoài Linh, Trấn Thành,
lại Bố già, bố trẻ
lại hiếp, cướp, chân dài
lại giật gân, chuyện lạ
xứ sở thần tiên đây
dân được sống trên mây
đâu cần ai kia nọ
lạc hướng dư luận này?
NQP, 30/5/2021,
Kent, Anh quốc
(Nhìn từ xa... Tổ khúc...)
CHÀNG GÀN
(Tặng 'Hùng gàn')
Này chàng gàn
anh bỏ vợ mù lòa
đàn con thơ
và đi vào chiến địa mù mịt
như một Đông-ki-sốt
bỏ những đồng tiền chắt bóp từ mồ hôi nơi xóm nghèo
để mua sách khai minh cho bao người thua thiệt và đói nghèo, rách chẳng kém anh
lại còn muốn lên tiếng bảo vệ họ
ở chốn chẳng có công lý gì
***
này chàng gàn
sao anh không như tôi
cứ giữ thân yên lặng
im lặng đổi an toàn
lên tiếng để làm gì
rượu thịt đầy ra đấy
ăn mấy đời mới xong?
chỉ ồn ào khoe vui
khi nào đôla sẵn
khi biệt thự khánh thành
khi đồ cổ lùng được
khi xe xịn cho con...
***
này anh chàng gàn kia
thương anh
thương anh lắm
nhưng rượu thịt còn đầy
tôi chưa thể như anh
NQP, 05/6/2021)
NẶNG TRĨU
Bao lâu rồi trái tim nặng trĩu,
câm lặng
những giới hạn tự đặt ra làm ta sợ hãi
không dám bước tới,
bước qua
và những bóng ma
những bóng ma của quá khứ
vẫn còn hiện thực
chúng nhảy múa từ thế hệ này qua thế hệ khác
như một trò đùa
chúng tung hứng dân tộc, đất nước
trong tiếng cười sảng khoái
hây! ta đã có tất cả trên tay
...
hôm qua, một người bạn nói với tôi
chúng ta sẽ không bao giờ thoát ra
đất nước này sẽ không bao giờ thoát khỏi
tất cả đã bị đóng đinh
tất cả là số phận
hôm khác, tôi đọc một lá thư hay một luận đề khoa học?
bản sắc là gì
với một dân tộc 'tự thua'?
...
hôm nay nghĩ lại cuộc cờ được thua vây bắt đang bày ra
không gian đầy màu sắc búa xua
đầy động tính của nhạc nhẽo, của quảng cáo, của tin tức cướp giết hiếp và chân dài, chuyện lạ bủa vây
một trận cờ vẫn âm thầm bầy ra
có kín, có hở
chỉ để ai tinh ý mới nhìn ra
nhưng nhìn ra liệu có làm được gì
vì anh là khán giả
còn tôi là người đang cầm quân
và tôi đi những nước cờ
các anh chỉ là kẻ xem tivi và ngó nghiêng bình luận?
những đòn vây đảo bày ra
những trò sắp đặt trình diễn
những cái thò tay vào siết cổ địch thủ, vặn cổ những kẻ thù bên kia
còn bên ta thì đương nhiên ưu ái
...
này những luật lệ tự đặt ra
khai cục, trung cục khi nào thích thì đổi
chỉ để tôi có lợi thế muôn đời
và thấy không, khán giả
làm gì có cờ tàn
làm gì có cây cầu đi lên chủ nghĩa ấy
bởi vì nó là cái tôi bịa ra
ha ha, ha ha
và các vị khán giả
hãy yên tâm ngủ yên nhé
ghế bành đó,
ghế sa-lông đó
gục ngủ bên ly rượu
hay trên ghế đẩu, ghế nhựa vỉa hè
gục ngủ vào bức tường
rêu bám thời gian...
(Vĩ thanh: bàn cờ mới bầy ra, bàn cờ cũ bỏ đi, con xúc xắc giữ chi, quăng đi, quăng đi nốt!)
Ngô Quốc Phương, Kent, Anh quốc, 05/6/2021
ĐOẢN KHÚC TƯƠNG GIANG
'Sông Tương nước chảy đôi dòng,
muốn ăn sim chín thì vào rừng sâu'*
rừng sâu chẳng thấy Khuất đâu,
Nguyên còn một khoảnh trên đầu trắng vôi,
sông Tương nước chảy chưa thôi,
đời sau còn vọng tiếng ai gọi đò,
gọi rằng nước siết thì dò,
chớ lội vội vã thân cò kia ơi,
Tương giang xanh ngắt tận trời...
vẫn xanh!
NQP, Kent, Anh quốc, 30/5/2021
(Vĩ thanh: Này nước trong thì gội, nước đục thì khoắng chân, chớ lẩn quẩn phân vân, như dòng nào phân nhánh..)
* Ca từ một cổ ca khúc
CON ĐƯỜNG, ĐÓA HOA
Trên con đường của những ngày buồn
đôi lúc hoa nở thành thơ
và mưa buông xuống
phủ một màn sương mờ
và gió kéo đến theo làn
nhẹ nhàng, mơn man, an ủi
trên con đường của cô đơn
những nỗi đau cúi đầu
lặng lẽ
chuyện một người
nhưng cũng là chuyện đời, chuyện con người
như một phần cuộc sống
như cái giá sinh ra
trên mảnh đất của nhân gian
Thượng Đế và các đấng Sáng thế, Cứu thế sinh ra muôn loài
và cả vũ trụ và nhiều muôn điều hơn thế
mảnh đất ấy có vui, buồn, ấm no, đói khát, chiến tranh, hòa bình,
bất công, công lý, vô vọng và lạc quan
mảnh đất ấy có đủ mọi điều, mọi sắc màu, sắc thái
có nhạc, họa, thơ, có tình yêu, hy sinh, đau khổ, oái oăm...
âu có phải là phép thử
hay những thách đố, những thi gan
xong rồi, một mai đi đâu, về đâu
hay hãy cứ thế im lặng và đừng hỏi nữa
có nghĩa lý gì đâu
có một tia nhìn, ánh sáng, một thế giới khác, một phương trời khác
tùy người, tùy lúc
anh sẽ nhìn thấy, sẽ được mặc khải, hay sẽ tự mặc khải
anh sẽ được khai minh, hay sẽ tự thắp đuốc
sáng nay, hay chiều ở đâu đó, hay tối ở nơi kia
trong một địa cầu cũ với người này, mới với người khác
ai vẫn gửi cho nhau những đóa hoa như tín hiệu yêu thương
chia sẻ, giãi bày
nguyện cho cõi này
thôi nỗi khổ, niềm đau...
Ngô Quốc Phương
Kent, Anh quốc, 18/5/2021
(Những bông hoa mong manh vẫn còn sau giông bão)