- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

EM ĐI VỀ PHÍA BIỂN

24 Tháng Mười 20198:01 CH(Xem: 16692)


Nhớ - ảnh UL
Nhớ - ảnh UL

EM ĐI VỀ PHÍA BIỂN

 

Em đi về phía biển

trời xanh có xanh hơn?

 

anh ở lại thành phố

nhìn hàng cây đứng im

đại lộ chiều nắng gắt

 

sóng có nhớ tên em

như là anh đã nhớ

cát có gọi tên em

như anh đang thầm gọi.

 

Phan Thanh Bình


 

LÊ LAI – KỶ NIỆM PHỐ

 

Bất chợt chiều nay anh ghé phố Lê Lai

không phải cố tình đâu em nhưng bàn chân cứ bước.

 

Ngày ấy

trên căn gác chỉ có hai người

và những chiếc ghế

họ đã ngồi bên nhau

trong khoảng khắc

hóa thân thành vũ điệu tình yêu.

 

Giờ họ đã chia tay

nước mắt đã rơi

bàn tay đã ướt

ghế còn ấm hơi người

vũ điệu tình yêu bị không gian cô đặc.

 

Anh vẫn còn nghe tiếng guốc của người con gái

tiếng nện gót giày của người con trai

hình như họ đang chơi trốn tìm …

 

Họ sẽ về thôi

từng chiếc ghế đang đợi.

 

Anh không biết sau này ai sẽ kể

câu chuyện tình và vũ điệu hóa thân

có thể nào, sau này. Em sẽ

về Lê Lai - kỷ niệm phố cùng anh?

 

Phan Thanh Bình

 

 

 

VÙNG KỶ NIỆM

 

Chia tay anh, em khóc cho mình

giọt nước mắt xóa đi niềm uất hận

anh không thể chạm vào lòng trắc ẩn

cho em thêm một lần tin

 

em trở về nơi em thấy bình yên

không có anh trời cũng thôi nổi gió

ngày sẽ đến với riêng em rất nhẹ

như em chưa từng yêu anh

 

anh trở về nơi anh thấy cô đơn

gọi mãi tên em, gọi nhầm tên bè bạn

sống cứ sống, chấp nhận dần số phận

rồi tháng, rồi năm, rồi cũng một đời người

 

chia tay nhau nhưng vẫn thấy nhau còn

bỏ lại sau lưng một vùng kỷ niệm

có ai ngờ cây mùa thu vẫn nhớ

hai người đã yêu, đã hạnh phúc, khổ đau.

 

Phan Thanh Bình

 

 

 

KHÔNG ĐỀ

 

Bài hát cũ bây giờ em hát lại.


Còn đâu anh mỗi chiều

đón em về vội vã

 

anh là người có lỗi

dù em đã khác xưa

sau mắt buồn ngấn lệ

 

anh đã đặt tình yêu

không nằm trên mặt đất

em đã lấy tình yêu

để kết thành tĩnh vật.  

 

Phan Thanh Bình


 

NHẬT KÝ NGÀY XA EM

 

Anh xin nhận về mình những điều ngu ngốc

trả tình em cho em

 

anh xin nhận về mình những đêm dài không ngủ

để bình yên cho em

 

anh xin nhận về mình ký ức

đưa em về với chồng

 

anh đốt lửa em là người giữ lửa

nhưng chúng ta đã cháy mất rồi

anh có lỗi hay là em có lỗi?

đời không dạy chúng ta yêu

 

mai xa rồi em có biết cho không

phần còn lại đời anh là nghiệt ngã

lết trong bóng đêm, cuộn trong ánh sáng

độc hành

 

em sẽ đẹp bên chồng

rực trong chiếc váy đỏ

nước mắt khóc vì anh

em sẽ khóc với chồng

 

mình chỉ còn nhau

trong cõi

nhân sinh.

Người đàn bà kể 

 

Chuyện em kể qua từng ô cửa sổ

lấp loáng mặt người theo thứ tự thời gian

sau vết cắt cuộc đời, bây giờ anh mới hiểu

băng giá ẩn mình, băng giá lâu tan.

 

“… xin anh đừng làm tấy vết thương em

yêu lần nữa không làm em hạnh phúc

anh cứ đến, cứ đi mỗi khi anh có thể

mỗi khi cần anh cứ gọi cho em

em đã từng đi qua nỗi đau

nên cái nắng buổi chiều cũng nhạt

nói chuyện hôm nay thôi, đừng nói đến ngày sau

yêu một chốc, không cần yêu mãi mãi

sống cho mình, không phải sống để hy sinh

em sợ đi qua những cuộc tình

lời gian dối ngọt ngào làm em không thể cưỡng

em sợ những người đàn ông đích thực

đến bên em lại tìm cách xa em

em muốn sống khép mình như cỏ nguội

bất cần đời mỗi sớm mai lên…”.

 

Ước gì ký ức mất dần đi

ước gì ngày mai anh có thể

nắm tay em đi giữa thảo nguyên xanh căng mình trong nắng sớm

ta vạch những nét dọc ngang ở cuối chân trời

ngón tay gầy em đợi nhẫn anh trao.

 

Phan Thanh Bình


 

 

KHI EM BUÔNG TAY

 

 

, thì em cứ buông bỏ ta đi

ta trở lại ngôi nhà trong tiềm thức

nhắp chén trà đung đưa theo khói thuốc

nhớ cánh đồng con gái Thái Tuyên

 

tình yêu là một cõi ưu phiền

xa thì nhớ, gần thì quên bất chợt

em cứ ra đi như em chưa từng đến

như chưa từng gặp nhau ở ngã rẽ chung đường.

 

Ừ, thì em cứ buông bỏ ta đi

ta ngồi quán phong trần cùng đám bạn

nhắp những giọt cà phê buồn đắng ngọt

nhớ ngọn lửa giữa đại ngàn và thiếu nữ Ban Mê

 

chẳng còn gì khi đã hết đam mê

em không còn giọt lệ nào để khóc

ta cũng chẳng có lời nào đưa đẩy

thôi chúng mình im lặng bước qua nhau.

 

Ừ, thì em cứ buông bỏ ta đi

ta sẽ yêu hơn những trẻ em đường phố

những đứa rạc chân bán từng tờ vé số

những đứa lang thang đánh giày

 

xứ sở gần xích đạo, mưa nắng cũng thất thường

lòng người cũng khi này, khi khác

ta lại sống như ngày em chưa đến

như kẻ yêu đời đi cướp bóc thiên nhiên.

 

Ta sẽ lại yêu hơn chính bản thân mình

yêu những thứ khi có em đã làm ta quên mất

học lại cách cùng mọi người chung sống

để quên đi khi em đã xa rồi.

 

Phan Thanh Bình

  

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 34252)
Đ ại văn hào Gabriel Garcia Márquez, tác giả cuốn tiểu thuyết danh tiếng “One Hundred Years of Solitude” và là người đã đoạt giải Văn Chương Nobel năm 1982, đã qua đời ngày 17 tháng 4 vừa qua, hưởng thọ 87 tuổi.
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 32839)
K hi em vừa lên 7 tuổi, anh Hai anh Ba tròn 15 tuổi, nghề trầu cau Nam Phổ hầu như suy tàn, đã qua thời kỳ cực thịnh. Vườn cau xưa san sát nhau vắt vẻo nhìn trời xanh đã thưa thớt, hàng cau già khẳng khiu trong gió. Cảnh thương lái thu mua tấp nập vào mùa cau rộ chỉ còn lại trong những câu chuyện kể chen lẫn tiếng chắt lưỡi thở dài như thạch sùng đeo dính thân cau của vú Mười hàng đêm.
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 30726)
Đ ặng Mỹ Hạnh là một nữ nhiếp ảnh gia của những “Xứ sở rừng mưa” như tựa một bút ký của cô. Nếu nhiếp ảnh là đam mê chính, văn chương là đam mê thứ nhì mà cô tự định nghĩa: "Tiếp cận với nghệ thuật bằng ngữ ảnh của cảm xúc và viết ra cõi lặng bên trong như một nhu cầu thở." Một cõi lặng đôi khi ngấm ngầm dữ dội, như tùy bút "Những cơn man dại của trái phá".
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 31853)
D ưới đây là bài “Nguyễn Hữu Hồng Minh - Nhà thơ hiện nay như con sói trụi lông...” của "Văn Chương Việt" phỏng vấn nhà thơ Nguyễn Hữu Hồng Minh. Chúng tôi xin phép được đăng lại để gởi đến quí bạn đọc của Hợp Lưu. Xin chân thành cảm ơn “Văn Chương Việt”TCHL
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 37771)
Nhân viên mai táng đến thật đúng giờ khiến María Dos Prazerès, còn khoác áo choàng tắm và đầu gắn các kẹp tóc, chỉ kịp giắt một đoá hồng đỏ lên vành tai để không xuất hiện quá ít quyến rũ như bà đang ấn tượng về chính mình.
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 35895)
Đ êm đọc những bài thơ của em Quả thật không sao giấu được nụ cười Vài ý nghĩ muốn làm một tuyển tập Gồm những bài thơ cứt thời gian
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 33537)
D ưới đây là bài “Trần Vũ: mỗi con người trưởng thành mang trong mình một tín ngưỡng văn chương” của Da Màu phỏng vấn nhà văn Trần Vũ. Chúng tôi xin phép được đăng lại để gởi đến quí bạn đọc của Hợp Lưu. Xin chân thành cảm ơn “Da Màu.” TCHL
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 33612)
A nh giới thiệu với tôi tên cô nhưng không nói cô là gì của anh, một cách ngầm bảo tôi hiểu thế nào cũng được, cô có thể là tình nhân mà cũng có thể là em họ xa (chẳng hạn). Anh cũng nói thêm cô sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, chuyến này sang Mĩ du lịch và định ở lại chơi chừng hai tháng. Cô đẹp, dĩ nhiên—tôi chưa thấy anh đi với người đàn bà không nhan sắc bao giờ—nhưng không còn trẻ nữa. Tuy thế thật khó đoán tuổi cô, có thể ngoài ba mươi, có thể hơn. Cô ít nói. Hình như cô chẳng để tâm gì đến câu chuyện giữa tôi và Quang mà chỉ ngồi trầm tư uống cà phê, phóng tia mắt ra ngoài khơi, nơi có những cánh buồn trắng dật dờ trên mặt biển như đang trôi về nơi vô định.
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 30927)
C on hẻm vắng người lạ kỳ dẫn cô vào một cửa tiệm u tối, ngoài cửa kính màu sắc thế kỷ thứ 18 chỉ treo vỏn vẹn một biển hiệu xộc xệch và bức tranh chân dung sỉn màu. Cô ghé lại gần nhìn kỹ và choáng váng; chân dung của chính cô, lệch lạc, méo mó nhưng đúng là đường nét Á đông của đôi mắt 1 mí cách xa nhau, sóng mũi thấp, gò má tròn dẹt và đôi môi hơi cong hai bên khóe.
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 30629)
H đã rời bỏ nơi chốn chúng tôi cùng rong chơi “ nơi đó sặc mùi lừa bịp – H nói những cái thớt và những đứa liếm thớt H không chịu được mùi không phải của người”