EM ĐI VỀ PHÍA BIỂN
Em đi về phía biển
trời xanh có xanh hơn?
anh ở lại thành phố
nhìn hàng cây đứng im
đại lộ chiều nắng gắt
sóng có nhớ tên em
như là anh đã nhớ
cát có gọi tên em
như anh đang thầm gọi.
Phan Thanh Bình
LÊ LAI – KỶ NIỆM PHỐ
Bất chợt chiều nay anh ghé phố Lê Lai
không phải cố tình đâu em nhưng bàn chân cứ bước.
Ngày ấy
trên căn gác chỉ có hai người
và những chiếc ghế
họ đã ngồi bên nhau
trong khoảng khắc
hóa thân thành vũ điệu tình yêu.
Giờ họ đã chia tay
nước mắt đã rơi
bàn tay đã ướt
ghế còn ấm hơi người
vũ điệu tình yêu bị không gian cô đặc.
Anh vẫn còn nghe tiếng guốc của người con gái
tiếng nện gót giày của người con trai
hình như họ đang chơi trốn tìm …
Họ sẽ về thôi
từng chiếc ghế đang đợi.
Anh không biết sau này ai sẽ kể
câu chuyện tình và vũ điệu hóa thân
có thể nào, sau này. Em sẽ
về Lê Lai - kỷ niệm phố cùng anh?
Phan Thanh Bình
VÙNG KỶ NIỆM
Chia tay anh, em khóc cho mình
giọt nước mắt xóa đi niềm uất hận
anh không thể chạm vào lòng trắc ẩn
cho em thêm một lần tin
em trở về nơi em thấy bình yên
không có anh trời cũng thôi nổi gió
ngày sẽ đến với riêng em rất nhẹ
như em chưa từng yêu anh
anh trở về nơi anh thấy cô đơn
gọi mãi tên em, gọi nhầm tên bè bạn
sống cứ sống, chấp nhận dần số phận
rồi tháng, rồi năm, rồi cũng một đời người
chia tay nhau nhưng vẫn thấy nhau còn
bỏ lại sau lưng một vùng kỷ niệm
có ai ngờ cây mùa thu vẫn nhớ
hai người đã yêu, đã hạnh phúc, khổ đau.
Phan Thanh Bình
KHÔNG ĐỀ
Bài hát cũ bây giờ em hát lại.
Còn đâu anh mỗi chiều
đón em về vội vã
anh là người có lỗi
dù em đã khác xưa
sau mắt buồn ngấn lệ
anh đã đặt tình yêu
không nằm trên mặt đất
em đã lấy tình yêu
để kết thành tĩnh vật.
Phan Thanh Bình
NHẬT KÝ NGÀY XA EM
Anh xin nhận về mình những điều ngu ngốc
trả tình em cho em
anh xin nhận về mình những đêm dài không ngủ
để bình yên cho em
anh xin nhận về mình ký ức
đưa em về với chồng
anh đốt lửa em là người giữ lửa
nhưng chúng ta đã cháy mất rồi
anh có lỗi hay là em có lỗi?
đời không dạy chúng ta yêu
mai xa rồi em có biết cho không
phần còn lại đời anh là nghiệt ngã
lết trong bóng đêm, cuộn trong ánh sáng
độc hành
em sẽ đẹp bên chồng
rực trong chiếc váy đỏ
nước mắt khóc vì anh
em sẽ khóc với chồng
mình chỉ còn nhau
trong cõi
nhân sinh.
Người đàn bà kể
Chuyện em kể qua từng ô cửa sổ
lấp loáng mặt người theo thứ tự thời gian
sau vết cắt cuộc đời, bây giờ anh mới hiểu
băng giá ẩn mình, băng giá lâu tan.
“… xin anh đừng làm tấy vết thương em
yêu lần nữa không làm em hạnh phúc
anh cứ đến, cứ đi mỗi khi anh có thể
mỗi khi cần anh cứ gọi cho em
em đã từng đi qua nỗi đau
nên cái nắng buổi chiều cũng nhạt
nói chuyện hôm nay thôi, đừng nói đến ngày sau
yêu một chốc, không cần yêu mãi mãi
sống cho mình, không phải sống để hy sinh
em sợ đi qua những cuộc tình
lời gian dối ngọt ngào làm em không thể cưỡng
em sợ những người đàn ông đích thực
đến bên em lại tìm cách xa em
em muốn sống khép mình như cỏ nguội
bất cần đời mỗi sớm mai lên…”.
Ước gì ký ức mất dần đi
ước gì ngày mai anh có thể
nắm tay em đi giữa thảo nguyên xanh căng mình trong nắng sớm
ta vạch những nét dọc ngang ở cuối chân trời
ngón tay gầy em đợi nhẫn anh trao.
Phan Thanh Bình
KHI EM BUÔNG TAY
Ừ, thì em cứ buông bỏ ta đi
ta trở lại ngôi nhà trong tiềm thức
nhắp chén trà đung đưa theo khói thuốc
nhớ cánh đồng con gái Thái Tuyên
tình yêu là một cõi ưu phiền
xa thì nhớ, gần thì quên bất chợt
em cứ ra đi như em chưa từng đến
như chưa từng gặp nhau ở ngã rẽ chung đường.
Ừ, thì em cứ buông bỏ ta đi
ta ngồi quán phong trần cùng đám bạn
nhắp những giọt cà phê buồn đắng ngọt
nhớ ngọn lửa giữa đại ngàn và thiếu nữ Ban Mê
chẳng còn gì khi đã hết đam mê
em không còn giọt lệ nào để khóc
ta cũng chẳng có lời nào đưa đẩy
thôi chúng mình im lặng bước qua nhau.
Ừ, thì em cứ buông bỏ ta đi
ta sẽ yêu hơn những trẻ em đường phố
những đứa rạc chân bán từng tờ vé số
những đứa lang thang đánh giày
xứ sở gần xích đạo, mưa nắng cũng thất thường
lòng người cũng khi này, khi khác
ta lại sống như ngày em chưa đến
như kẻ yêu đời đi cướp bóc thiên nhiên.
Ta sẽ lại yêu hơn chính bản thân mình
yêu những thứ khi có em đã làm ta quên mất
học lại cách cùng mọi người chung sống
để quên đi khi em đã xa rồi.
Phan Thanh Bình
- Từ khóa :
- PHAN THANH BÌNH