- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

TREO LÊN CHÚT HƯƠNG RỒI NHÌN

13 Tháng Bảy 20199:02 CH(Xem: 18727)

MUA HE-photo DH
Mùa hè - ảnh ĐH
 

 

treo lên chút hương rồi nhìn

 

tôi thấy, đó là cái bóng của chính mình

có thể, nó đã già nua và đi lang thang trong một thành phố ở phương bắc

chiều câm xám cùng với lũ cô hồn các đảng thở ra bóng tối

như thế, với trào lưu sự bung tràn ảo tưởng âm mưu xóa nhòa những gương mặt đối kháng

hàng trụ điện vỉa hè không con mắt

chẳng dám nguyền rủa lũ bướm ma đã và đang trườn qua dục tính

chúng đập cánh bức bách muốn được tham gia liên hoan cùng thống khoái

cái bóng tôi hèn mọn như một con gián đen lén lút nhặt nhạnh thời gian rơi rớt ở đâu đó

 

tôi ngồi, nhìn những nắp cống ven đường đã bị khui lên được dich chuyển sang bên

người thành phố sau bao nhiêu năm nén lòng chờ đợi dòng nước mắt tuôn trào

em cũng ngồi, nhưng đang ngóng chờ con mèo tam thể trong nhà mắc chứng mộng du trở về trước cơn bão rớt

gặm nhắm về một nhất định không tuyệt đối vì thế luôn xô lệch thi ca

từ chương đã được thụ tinh trong học thuyết hoang tưởng lỗi thời  

cho nên tôi thường bị điên chạy tìm để xoa nắn nhiều pho tượng không đầu

 

cái bóng tôi nhẫn nại bò trên mặt đất

chợt nghĩ tại sao người ta lại thich đi bằng hai đâu gối

chúng tôi dìu nhau đi dưới những tán lá xanh

dường như bước chân không thể tạo sóng thanh âm làm rung động những chiếc lá mất trí nhớ

chỉ cần một chút nhờn nhợt gió để an ủi điều tầm thường trong độ lượng của giấc mơ tiềm ẩn

 

tôi chưa hề có ý niệm về sự bao dung

nhưng cái bóng tôi thường cúi hôn những bông hoa chờ hửng nắng

cái bóng cũng thèm khát muốn được ngã vào vòng tay thân ái của tôi

trước mặt trời đang rướm máu

thật ra, có lẽ nào tôi cũng là một thằng người vô cảm rồi chăng

cái bóng ơi, hãy choàng ôm lấy nhau rồi hôn nhau như chưa từng được hôn đi nhé

người đời sẽ nhìn chúng ta là hai kẻ khật khùng rơi xuống từ một hành tinh lạ

 

sự tái sinh trong diệp lục trắng

 

Phía sau khái niệm là những hiện thể trần truồng

thực hư đều trong hơi thở mà lặng lẽ kí sinh vào sự tỉnh thức

nói là ngày hôm qua nhưng thật ra đã lâu lắm rồi

chúng ta rạng ngời như cục đất nâu bên vệ đường nhắm mắt ngồi chờ ôm gió hú

 

mùi con gái thoảng hương thơm vướng víu trong trang vở cũ mèm

xác con bướm chợt bay lên nhưng không quên thả xuống một nhịp dừng lơ lửng

khoảnh khắc ấy của bàn tay với dễ chừng hút bóng tuổi hoa

giọt nước mắt hoàng hôn đã trôi ngược về phía chân ngày

 

mùa hạ đã dát nắng lên sắc màu kí họa hoa văn

có thể, ai đó muốn nói về sự rập rờn của lá

trong sâu thẳm ánh nhìn luôn lấp lánh ảo tưởng

người ta chẳng cần quan tâm để chiêm nghiệm

chùm rễ ánh sáng đang ngậm những hạt mưa bạch tạng chờ trổ mầm

 

dường như niềm trắc ẩn không bao giờ cô đọng

nên không ít kẻ có đủ lòng tin để dám lau chùi sạch sẽ nỗi hoài nghi

nghiêm túc nhìn nhau rồi nói cười thân thiện trước ngổn ngang bi hài thế sự

tôi ơi, tại sao phải mãi ngủ mơ dưới bầu trời ký ức

hãy hức dậy, mà reo vui như chiếc lá khô bập bênh trôi theo dòng nước

 

đêm mưa tptn 6/2019

 

nhìn nghiêng tưởng tượng thời gian mất tích

.tự thú #3

 

khi hai mắt nhìn ngiêng bị ánh sáng cắt lớp, tôi phát hiện đường tiệm cận đứng thẳng trong thành phố đã gãy gập tự bao giờ, như thế chẳng ai cần biết hàm số cảm tính để hình dung về việc nôn mửa chuỗi giấc mơ hình răng cưa trên biểu đồ mặc định, bi hài lũ dán dạn dĩ chui lên từ khe hở bóng tối và chúng uốn cong chiếc râu ngôn ngữ chạm vào nhau cùng mộng tưởng cắn rứt thời gian để ngày nào cũng mới, có thể chúng biết là những hình ảnh thanh lọc đã khác trước bởi gió lạnh đang lăng quăng phức cảm trong vùng áp thấp nhiệt đới dị biến

 

tôi nhìn thấy hoa đại trắng khóc trong hư giác, lúc này hoa vẫn chưa uống hết giọt chuông thiền oan khiên nghẹn xám âm tần, ô hay khuôn mặt người đàn bà thấu thị niềm kiêu hãnh muốn tỏa mùi hương vượt thoát khỏi định mệnh ước lệ rồi vỗ an tâm thức ngủ yên trên thập giá của kỷ nguyên hộp sọ cứng hàm, chúng ta loay hoay với hư thực một đời người, tôi vẫn biết nhiều khi em thèm khóc nức nở với cái bóng mình một khi nó đã nhú ra cái duôi diễm tình lung linh sắc màu nhọn hoắt

 

chẳng cần cảm nghiệm điều gì với những con vật được phóng sinh để chỉnh sửa lại giọng nói u uẩn trong vòm họng của thiên nhiên đang bị ung thư, thật ra nào có ai nhìn xuyên qua tâm linh thầm thì khuất tất lời xưng tội luôn đeo bám theo vô hình vô tướng, trong khung ngày tôi tự mãn vui cười với căn bệnh thần kinh khốn nạn, nhìn nghiêng thấy bọn ngợm người chột mắt đang sản xuất thi ca nhuộm máu hoàng hôn thấm đẫm những ngón tay dần thối rữa tất nhiên sẽ di căn lên não trạng

 

em đứng ngoài rìa bóng tối hỏi tôi, chúng ta từ đâu tới để rồi tồn tại trên cõi đời này? xin thưa: tất cả đều phải hiện thể từ trong tiếng vọng của thời gian, như thế, chúng ta đừng thánh hóa sự lặng im của hư ảnh thường lãng vãng trong ý nghĩ về một ngày mai em nhé.

 

bglocninh 3/7/19

 

ta ngửi được mùi hư vô 

đã đi, phải đi biệt tăm

sao ngồi cầu khẩn dao đâm thấu hồn

nhắm hai mắt ngất ngư hôn

môi con dơi máu đỏ ngồn ngộn mê

 

đã đi, nhớ ngậm câu thề

chênh chao đất dựng tư bề khói sương

đàn bà nhánh cỏ trầm hương

nhú ra phiếm ái uống đường mật chơi

 

đã đi, cứ nói khơi khơi

sợ chi sắc tướng ma hời mà run

em cười khải thị bao dung

ta nghiệng cốc rượu bập bùng cơn điên

 

đã đi, vấp ngã triền miên

kiễng chân ngóng mặt trời thiêng phương nào

nhễu cho ta giọt hồng đào

cảm ơn nắng quái đẫm vào môi khô

 

đã đi, sao thấy mơ hồ

lửa reo nhấp nháy bên mồ tình xanh

thì ra, em biết đành hanh

xô ta ngã sấp bên gềnh cuộc chơi!

 

bgxmđêm 7/2019

 

 KHALY CHÀM

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
04 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 112546)
K hông còn gọi là vũ khí, một khẩu colt giữa điệp trùng AK chỉ còn để yên tâm biết trong tay có bạn giữa mịt mùng núi rừng không tìm ra lối đi
04 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 78331)
... D ạo ấy tôi là người yêu của lính. Ban đầu là thiếu úy thông dịch viên chiến trường, xong tụt xuống chuẩn úy Quân Trường Thủ Đức, rồi leo lên trung úy Quân Y, chặp sau đại úy Hải Quân, cuối cùng trở lại hàm thiếu úy binh chủng Thủy Quân Lục Chiến. [...] Mấy tay này, tiếc thay, chết như sung rụng. Tôi ôm nỗi buồn góa phụ cô đơn rên rỉ nhạc Trịnh anh nằm xuống sau một lần đã đến đây ...
02 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 111312)
l úc chúng mình cùng ưu tư chung một đoạn cuối tiếng ve rền nuối tiếc em lẩm cẩm hỏi về điều kỳ diệu của mùa xuân tôi vội nén lại một mùa xuân thất sủng...
01 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 78850)
T ừ ngày 7/3/1975, khi Văn Tiến Dũng bắt đầu cô lập Ban Mê Thuột, tới ngày 30/4/1975, khi Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng, vừa chẵn 55 ngày. Thật khó ngờ chỉ trong vòng 55 ngày và 55 đêm mà đạo quân hơn một triệu người–có hơn phần tư thế kỷ kinh nghiệm tác chiến, với những vũ khí khá hiện đại như Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa [VNCH]– bị sụp đổ hoàn toàn [...] Những hình ảnh điên loạn mà ống kính các phóng viên quốc tế thu nhận được chẳng khác cảnh vỡ đê trước con nước lũ, hay sự sụp đổ của một tòa lâu đài dựng trên bãi cát, khi nước triều dâng lên.
31 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 91587)
C on gái lớn của chúng tôi lấy chồng đã nhiều năm, có hai con. Ông bà thông gia theo đạo Phật. Ông là cư sĩ của một đạo tràng và ăn chay trường từ mấy chục năm qua. Vốn là một dược sĩ, nhưng ông lại nghiên cứu về đạo Phật và có bằng cử nhân Phật Học của trường đại học Vạn Hạnh, Saigon. Kỳ nào có ông đến giảng pháp lý là được nhiều người đến đón nghe. Chúng tôi không phải Phật tử thuần thành, nhưng mỗi năm cũng đi chùa mươi lần và ít khi bỏ lễ Giao Thừa trong đêm trừ tịch.
31 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 97165)
T ôi sinh năm 1991 — năm Liên Xô tan rã, người bố quân nhân oai hùng của tôi phải rời quân ngũ vì có người thân vượt biên, hoen ố lí lịch trong sạch mấy đời bần nông của gia đình.
31 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 113574)
(tưởng niệm nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang) đ à lạt của một thời mệt nhọc một thời chiến tranh đi qua tuổi trẻ việt nam những đêm thức trắng
31 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 89550)
L ời tác giả : Viết Ký ức Hà Nội, tôi xem như là một sự đối thoại với Hà Nội, ba mươi sáu phố phường của chị Ban Mai. Cái nhìn của tác giả Ban Mai là của một người phương Nam về Hà Nội với nhiều suy nghĩ và ưu tư. Còn tôi, là cái nhìn của một người trẻ đã từng sống và học tập ở đây...
28 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 98990)
T ôi và nhà thơ Trần Hữu Dũng hiện lưu giữ khoảng 200 số tạp chí Văn, nói không phải “khoe”, đó là một số lượng không phải nhỏ. Có người gạ mua với giá cao, nhưng tôi không bán, bạn tôi tiến sỹ khảo cổ Nguyễn Thị Hậu yêu đồ cổ nói bán làm gì; dĩ nhiên có thể copy lại để lưu giữ, tuy vậy đọc bản chính vẫn sướng hơn.
28 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 120147)
Đ ời sống có khoảng nào cho riêng em Cho chiều nắng dịu dàng như lụa Tất cả lấp lánh sáng Tranh vẽ cũng cần màu nóng màu lạnh Em chọn màu bí ẩn mộng mơ...