- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

CUỘC TÌNH

17 Tháng Sáu 20199:19 CH(Xem: 18253)

CHIEU-photo UL
Chiều - photo UL

CUỘC TÌNH

1.

sáng nay giữa tiếng mưa reo

bỗng nghe vang tiếng mái chèo em khua

hồn tôi trên đỉnh sóng thưa

lả lơi theo ngọn nước đưa em về

bàn tay năm ngón nhà quê

nghiêng nghiêng chiếc nón lá che má đào

trái tim dù chẳng lối vào

khoan thai em thử mở rào thăm anh.

2.

sáng nay ngồi giữa châu thành

hớt hơ đợi chuyến tốc hành xuôi nam

lửa tình trong dạ nóng ran

ém lâu sẽ bốc cháy lan cõi lòng

ngày mai em đã sang sông

ngày mai sáo đã xổ lồng bay xa

ước tôi thành trận bão sa

gió to sóng lớn tà tà trước em.

3.

qua cơn bão, nắng vẫn lên

thuyền hoa tiếp tục lềnh bềnh qua sông

và tôi vẫn mãi long đong

ngu ngơ tiễn đám má hồng đi xa...

 

                        PHẠM HỒNG ÂN

                           (24/05/2019)

 

ĐỘC DIỄN

 

1.

về ôm Bà Rịa ngủ vùi

nhấp nha vòm ngực đêm bùi ngùi ta

hương chiều còn đọng trên da

lắc lư dưới đáy cốc cà phê đen

đường qua Tam Phước buồn tênh

con chim lẻ bạn kêu rền trời xanh.

2.

một vòng phố bước độc hành

lang thang về tận ngọn ngành tình yêu

có thương bảy ngã cũng liều

qua sông đành khỏa mái chèo xuôi sông

thả theo con nước bềnh bồng

mảnh trăng Kế Sách soi lồng lộng em.

3.

ghé Sài Gòn ngó mưa đêm

lưa thưa phố dưới ánh đèn khói sương

in ta một dáng trong gương

chao dao bóng lão già tương tự mình

ngụm cà phê đắng vị tình

nâng ly ta nuốt giữa thinh không sầu.

 

                *PHẠM HỒNG ÂN

                  (16/10/2018)

 

NGỒI QUÁN

*em về trú ẩn hiên tôi

  hiền như những giọt mưa rơi cuối mùa

                       (PHA)

1.

tôi vô quán - kéo ghế ngồi

ngó quanh chẳng thấy có người nào quen

giờ này phố đã lên đèn

vỉa hè đã có bóng em chập chờn

ngó quanh lòng bỗng buồn buồn

ghế trên, ghế dưới - trống trơn bạn bè.

2.

tôi vô quán, rất e dè

rút trong xó tối lắng nghe em cười

cái cô chủ quán đẹp người

tặng tôi những đóa hoa môi ngọt ngào

ly cà phê sóng sánh chào

tự dưng hồn bỗng lạc vào cõi tiên.

3.

buồn tôi rơi xám góc hiên

nghĩ bâng quơ một dáng nghiêng nghiêng già

vài năm nữa...chắc không xa

chống thêm cây gậy tà tà bên tay

lúc này, dù có cánh bay

cũng không theo kịp dấu giày em qua...

               

                  PHẠM HỒNG ÂN

                      (19/05/2019)

 

KHI GÃ LÃNG TỬ GIÀ NHỚ SÔNG

 

ta là kẻ khuấy sông vọc nước

lấy trời làm màn ngủ qua đêm

đất là chiếu khi chân lỡ bước

gối thơ nằm, ép nhạc trỗi lên.

 

trong chiến tranh có thời làm lính

có thời thương một ả giang hồ

thương em vì thấy em bịn rịn

khóc một người yêu đã xuống mồ.

 

chốn gươm đao ta chẳng thua ai

ra trận, sương sương vài ngụm cay

đánh giặc mà hiền như thỏ đế

xác sẽ tàn thây, hồn sẽ bay.

 

ta lụy sông, bởi sông lụy ta

mỗi dặm đi, xương máu chan hòa

ta giữ quê, bởi quê là đất

quê hồi sinh cho đất nở hoa.

 

nay gã lãng tử già nhớ sông

ngó mây trôi tưởng nước bềnh bồng

như chiếc ghe ôm thân tàn lụi

rệu rã nằm nghe sóng quặn lòng.

 

                PHẠM HỒNG ÂN

                   (05/02/2019)

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
01 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 35048)
T huốc mê đã ngấm vào tận xương tủy và làm tê liệt đi mọi giác quan trí não của nàng. Nhưng nàng ngờ ngợ như có một cái gì đó trong người nàng vẫn tỉnh táo. Sự tỉnh táo ấy thật đáng ghê sợ. Nó khiến nàng có cảm giác. Nàng biết sự sắc lạnh của con dao trắng bóng ấy đang chạm vào cơ thể nào. Từng chút một.
01 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 36913)
N ghé nhìn trời, nhìn xa xa ra khơi. Bão tới nhanh hơn ước lượng, mấy cái ghe chài kia không biết có về kịp. Nó bồn chồn. Hình như bữa nay Thắng đi, dù Nghé đã nói dời lại cho qua cơn bão. Thắng lý luận _ còn vài ngày nữa thì tao đã ra khỏi vùng bão này rồi _ chờ lâu hư chuyện. Chắc là Thắng dính ở ngoải rồi. Thằng này liều lắm, không nói được.  Chả có gì đáng sợ , Thắng vẫn thường nheo mắt nói với Nghé như vậy. 
01 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 38271)
T rời mưa, kéo theo cái lành lạnh làm Đầm thấy buồn quá, mà một tháng ba mươi ngày thì có mấy ngày Đầm không buồn! Sáng nay vợ gã đi chợ từ lúc trời còn tối om sau khi đã nấu xong nồi cơm cho chồng con. Nói là đi chợ cho sang chứ thật ra là vợ Đầm đi đồng nát, mang soong, ấm mới đi bán hoặc đổi cho thiên hạ. Công việc này trước đây là của Đầm nhưng khi nghe đám bạn thích ăn không ngồi rồi chế diễu:” Mày trông trí thức thế mà phải đi làm cái thằng đồng nát, đầu đường, xó chợ ấy à!”, thế là Đầm bỏ nghề.
01 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 35240)
Một tiếng đồng hồ sau nàng trở lại chỗ tản bộ trên boong tàu, khoác trên người một bộ quần áo nhẹ và hở hang nhưng rất trang nhã khiến nàng trông khêu gợi một cách kín đáo, một áo khoác không cánh tay hơi hở ngực và quần lụa ống rộng trông tựa như váy. Nàng không nhìn ai hết, nằm dài xuống ghế mở sách ra đọc.
31 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 40025)
T ruyện của Cung Tích Biền là vậy, rất kén người đọc, nhiều khi sẽ rất khó hiểu và không hợp “gout” với loại bạn đọc chỉ muốn tìm những truyện tình lãng mạn để tiêu khiển thời gian. Truyện của ông luôn làm người đọc hoang mang, dằn vặt, thao thức và sốt.
29 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 36385)
C ơn đau phả hơi thở Vào giấc mơ giật mình trốn chạy Giọt nước mắt bật lên tiếng kêu thương thức dậy Ngậm ngùi treo mình trên cành khô Trong cầu vồng thanh âm lóe sáng...
29 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 33564)
t ôi rượt mặt trời về bên kia núi hoàng hôn vỡ buồn bật khóc thơ ngây tôi thấy em của những ngày ngơ ngác nơi cuối trời hoan lạc tàn phai
28 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 34948)
N hư những giọt mưa từ trời muôn đời tìm về đất Ta tìm nhau Sài Gòn nỗi nhớ giăng mây Em giấu mưa đầy mắt
28 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 33239)
S au khi mẹ cô bỏ mấy chị em cô và cha cô đi theo tiếng gọi thăm thẳm của núi xa. Cô lại càng khát khao thấy núi. Cô giận mẹ. Nhưng Cô không thể hiểu cha. Người đàn ông của đồng bằng đơn giản , phẳng lặng đó không hề oán trách, hận thù người đàn bà đã nhẫn tâm từ bỏ gia đình. Cha gói ghém hành trang, dắt 2 chị em cô đi tìm mẹ.
28 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 35423)
“Bỏ Đảng hay là bỏ con Lan?”. Ông Kí trừng mắt nhìn thằng Rừng . Đời thằng Rừng chỉ có hai người mà nó thương yêu nhất . Đó là ông Sáu và con Lan . Ông Sáu thì chết rồi . Còn con Lan, chồng không về, mà cái bụng cứ lùm lùm ngày càng to biểu nó bỏ sao đành, vả lại như lời ông Kí nói . Cái chính trị ấy đâu phải là của nó . Nó là rừng, là mủ chai, là trái ư .. Thôi thì cứ cởi bỏ cái áo xã đội trưởng, mà dẫn con Lan về ngôi nhà cũ sinh sống.