- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

MẮT GIẾNG

09 Tháng Sáu 20199:49 CH(Xem: 19719)

photo NGuyen Hoang Nam
ảnh Nguyễn Hoàng Nam

MẮT GIẾNG

 

Không là mắt khóm mắt dân
trong vắt trời xanh
em ấy chị ấy hay cô ấy

 

ngày tôi ra sau lưng xóm núi đó yên bình
giọt nước bằng lặng chưa cuộn vòi rồng
sự sống cứ ngỡ chỉ toàn là đắm đuối
giá như

 

không có cơn lũ khốn nạn chảy qua tâm khảm người đàn ông
chi ấy lên giường với bí thư xã ủy
bão tố nổi lên trong lòng giếng đó
sống chết và tù tội

 

không có lũ khốn nạn ấy sát sát khảo khảo
yên bình cuộc sống đàn ông
anh ấy nhận được bầu trời nỗi đau
là tham vọng có tên gọi yếu đuối mỏng manh
mắt giếng.

 

NGỦ ĐÌNH
Đuổi thần thánh là công của dòng họ ấy ( Lời một con quỷ xe lôi)

 

Trong lúc bị truy đuổi ông ấy trốn dưới bệ thờ thần ngủ mê run sợ
lão thấy hình không tượng cái đuôi

 

nước dỡ hẵn bệ thờ cuộn trôi ra bể
những cây sao quỷ đột ngột gãy đôi
sân đình thành hố sâu hun hút
đám hút sách ngả nghiêng phê quá
ánh chớp từ đất xuyên thấu trời

 

trong lúc ngủ mê lão thấy mình sương khói
biển người bàn tán đứng xem
có ai nói không lấy bình bắt nó
hút hết vô là xong

 

trong sương khói lão thấy một vùng quê
đất cháy đỏ đùn lên như máu
kẻ cầm dao người cầm cuốc tranh giành
một nhát chém phía bên này gục xuống

 

một vị thần xóc ta dậy nói
mi về đi bọn tau trốn hết rồi.

 

 

THẾ
Lời những người cấy hạt

 

Rồi tất cả bỏ đi
thế là sau cuộc ồn ào chè chén bất phân
tôi nghe tiếng rú dậy thì dài dặc của đứa con gái bại liệt của ông ấy
có vài kẻ quay lại núp vào lùm để đái

 

khi bàn tay đôi chân mỏng manh mày chuột rút
âm nhạc nổi lên
đêm tối lao ra
sẽ không có móng nào giúp mày kéo con tim co gấp khốn khổ đâu
lúc ấy có rất nhiều loài khát máu
khi họ tính trước mày không có đồng nào trả nợ cho đất trời xung quanh chốn ở

 

khi chúng ta đi khỏi
họ băm nát cái bóng
như chờ rắn lột da xong rồi giết
cái thằng ấy coi vậy chớ ghê dám rờ đít thím dâu
xin lỗi vợ nó đi ha ha

 

lúc này có võng cầu vồng nằm xuống lửa cháy phừng phừng
trên mặt
chủ đất đưa cuốc lên vội chết
lúc một mình có cái hạt bắt chuyện với mình đấy
trời này làm thành phố nóng rồi úng
thế là tôi sống lại sau khi lão ấy ăn xong

 

kêu lắm
thực ra không phải loài chim bé tí nào của trời
vạt sành quá nhiều chúng làm náo loạn suốt đêm xanh.

 

 

PHÁC HỌA NGƯỜI GIŨA LƯỠI CÂU

 

Bàn chân ám khói than bước ra khỏi lửa

gương mặt xung quanh như đám tả lót
trước sự phì độn ngu muội chúng ta chôn kín ý nghĩ mãi mãi không cho họ thấy
máu đào ngập đầy dần


không ném ly vào mặt họ tuyệt đối anh phải dằn để không vươn tai họa
với dòi bọ anh hy vọng sẽ có mùa bội thu đám nhặng xanh

 

quá trống vắng cho bụi I nóc rơi xuống
xoay ba trăm sáu mươi độ để sắc nhọn
anh lấy cái chết để an ủi cho dòng tộc đó
nó không hỏi lí do anh viếng

 

trước đám dao nhọn
ông ấy giũa lưỡi câu
bụi I nóc rơi rơi
mưa dầm không thể cuộn trôi.

 

 

MỪNG NGÀY SANH NGỒI UỐNG RƯỢU MỘT MÌNH

 

Dĩ nhiên là quay về hướng nhà mình cúi đầu trước mẹ
may người không biết là mình như thế
người không bao giờ cho uống bia rượu
người sợ mình chết không toàn thây

 

dĩ nhiên vợ không thể ngồi cùng
mỗi bước ra vườn là nó chửi
mình tạo thành quả quá ít ỏi không đủ nó chi tiêu

 

dĩ nhiên là bao nghiêm túc giả tạo trước bát nháo biến mất
nhường cho men trung cộng ngấm dần vào máu nghe lành lạnh

 

dĩ nhiên là muốn đấm vào mặt những thằng khiếm nhã không tính người
như đấm vào bóng mình
bể kính tay nát

 

dĩ nhiên là chạy trốn tất cả mọi cuộc vui sau này
vô nghĩa lý như loài hút máu

 

dĩ nhiên là trò chuyện với tổ ong ngâm được tặng
về sự ác độc của đám người thông minh…

 

dọn sạch trước khi ngủ
không bao giờ muốn nghe loài tình yêu lải nhải
sau khi tỉnh dậy.

 

 

 

HIỆN

 

Khoảnh khắc nào đó như lúc mây đen hiện hình ở góc trời
tinh thần người chết thăng hoa khi còn sống đột nhiên ta nhớ lại
hình như một linh hồn
nghèo túng là tài sản quỷ quái
giông lốc xoáy tố đổ xuống kiếp người

 

khoảnh khắc nào đó trước khi ta vấp ngã thường có vô số sự tự vấn
sao không tránh trước
thấy đối tượng tốt nghĩa là ta chìm trong mê yêu
sao không bay ra bằng đôi cánh mộng

 

khoảnh khắc nào đó như ban mai sau đêm mưa
dòng người thanh sạch và khang khác
băng qua mặt đất chậm hơn

 

khắc cánh hoa gục vào bầu trời xanh mênh mông
tầm mắt không còn gì che chắn
ngoài làn da ngà ngọc của em.

 


GIỌT SƯƠNG

 

Con chim cuối cùng mắc lưới
cỏ rác bay qua mặt ta hàng ngày
dẫy đầy bao cái chết vô nghĩa lí

 

hối tiếc cho một lần theo rủ rê của bọn trên đám cây ấy
mình không bay làm gì
chỉ có thể bật quẹt

 

bầu trời quá hẹp
trên trán lão gió

 

thể xác ta là thịt cho những loài khát nước
mãi không chung trời

số phận rộng mênh mông


cỏ rác bay theo ta hằng ngày
sự tối tăm vô nghĩa.

 


ĂN QUÁN

 

Những đêm sắp giao thừa năm nào tôi đứng bên tối nhìn phía sáng bên cồn
mường tượng ngày xuân đời mình
trong tấm lưới vá víu mong mắc vài con cá nhỏ

nghi và tin đi liền với tin và nghi
tôi để trôi qua đời mình một lòng tay tuyệt mỹ

 

những đêm mây tắt ngúm sao trời giao mùa hôm nào tôi nhìn về phía trí nghĩ của một lớp người
họ buông xuôi mặc cho bát nháo rồi hỗn loạn
đành chịu không phương cứu vãn

 

những ban mai nào trống giống ba tiễn ai đấy về đất tôi trông thấy dòng người ủ đột
gót chân phai tàn vô phương cứu vãn
tôi thấy mình làm nên từ sắc màu cánh bướm
không còn sức theo cuộc phù vân

 

khói bốc họ mang ra.


Nguyễn Đăng Khương

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
18 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 34448)
T ôi mãi bước trên con đường uốn cong chữ S móc nhau nối xích lại gần để biến dạng một hình lưỡi câu đu đưa trước cuống họng khát giữa tiếng rền than
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 35043)
LTS: Một năm rưỡi trước khi từ trần, tướng Trần Độ đã hoàn thành một tập nhật ký mà ông đặt tên là Nhật Ký Rồng Rắn: bắt đầu từ cuối năm 2000, viết xong tháng 5 năm 2001. Nhật ký Rồng Rắn là một bút ký chính trị trong đó, với tất cả tâm huyết, tác giả trình bày suy nghĩ của mình về các vấn đề chính trị của đất nước. Tháng 6.2001, Trần Độ vào Sàigòn thăm con và nhờ người đánh máy bản thảo. Ngày 10.6, ông đi lấy bản thảo, bản vi tính và sao chụp thành 15 bản. Trên đường về nhà, ông bị tịch thu toàn bộ các bản thảo và bản in chụp, xem là "tang chứng" của tội "viết và lưu hành tài liệu xấu". Cho đến ngày từ trần 9.8.2002, tướng Trần Độ không được trả lại nhật ký của mình. Trích đoạn dưới đây là một phần của nhật ký này. {theo tạp chí Diễn Đàn}.
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 34198)
Đ ại văn hào Gabriel Garcia Márquez, tác giả cuốn tiểu thuyết danh tiếng “One Hundred Years of Solitude” và là người đã đoạt giải Văn Chương Nobel năm 1982, đã qua đời ngày 17 tháng 4 vừa qua, hưởng thọ 87 tuổi.
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 32735)
K hi em vừa lên 7 tuổi, anh Hai anh Ba tròn 15 tuổi, nghề trầu cau Nam Phổ hầu như suy tàn, đã qua thời kỳ cực thịnh. Vườn cau xưa san sát nhau vắt vẻo nhìn trời xanh đã thưa thớt, hàng cau già khẳng khiu trong gió. Cảnh thương lái thu mua tấp nập vào mùa cau rộ chỉ còn lại trong những câu chuyện kể chen lẫn tiếng chắt lưỡi thở dài như thạch sùng đeo dính thân cau của vú Mười hàng đêm.
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 30680)
Đ ặng Mỹ Hạnh là một nữ nhiếp ảnh gia của những “Xứ sở rừng mưa” như tựa một bút ký của cô. Nếu nhiếp ảnh là đam mê chính, văn chương là đam mê thứ nhì mà cô tự định nghĩa: "Tiếp cận với nghệ thuật bằng ngữ ảnh của cảm xúc và viết ra cõi lặng bên trong như một nhu cầu thở." Một cõi lặng đôi khi ngấm ngầm dữ dội, như tùy bút "Những cơn man dại của trái phá".
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 31795)
D ưới đây là bài “Nguyễn Hữu Hồng Minh - Nhà thơ hiện nay như con sói trụi lông...” của "Văn Chương Việt" phỏng vấn nhà thơ Nguyễn Hữu Hồng Minh. Chúng tôi xin phép được đăng lại để gởi đến quí bạn đọc của Hợp Lưu. Xin chân thành cảm ơn “Văn Chương Việt”TCHL
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 37727)
Nhân viên mai táng đến thật đúng giờ khiến María Dos Prazerès, còn khoác áo choàng tắm và đầu gắn các kẹp tóc, chỉ kịp giắt một đoá hồng đỏ lên vành tai để không xuất hiện quá ít quyến rũ như bà đang ấn tượng về chính mình.
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 35839)
Đ êm đọc những bài thơ của em Quả thật không sao giấu được nụ cười Vài ý nghĩ muốn làm một tuyển tập Gồm những bài thơ cứt thời gian
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 33502)
D ưới đây là bài “Trần Vũ: mỗi con người trưởng thành mang trong mình một tín ngưỡng văn chương” của Da Màu phỏng vấn nhà văn Trần Vũ. Chúng tôi xin phép được đăng lại để gởi đến quí bạn đọc của Hợp Lưu. Xin chân thành cảm ơn “Da Màu.” TCHL
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 33520)
A nh giới thiệu với tôi tên cô nhưng không nói cô là gì của anh, một cách ngầm bảo tôi hiểu thế nào cũng được, cô có thể là tình nhân mà cũng có thể là em họ xa (chẳng hạn). Anh cũng nói thêm cô sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, chuyến này sang Mĩ du lịch và định ở lại chơi chừng hai tháng. Cô đẹp, dĩ nhiên—tôi chưa thấy anh đi với người đàn bà không nhan sắc bao giờ—nhưng không còn trẻ nữa. Tuy thế thật khó đoán tuổi cô, có thể ngoài ba mươi, có thể hơn. Cô ít nói. Hình như cô chẳng để tâm gì đến câu chuyện giữa tôi và Quang mà chỉ ngồi trầm tư uống cà phê, phóng tia mắt ra ngoài khơi, nơi có những cánh buồn trắng dật dờ trên mặt biển như đang trôi về nơi vô định.