- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

CHÙM THƠ THÁNG NĂM

15 Tháng Năm 20196:33 CH(Xem: 19893)



Lưới - photo UL
Lưới - ảnh UL

1.- Giấc mơ thiên đường

 

Ngủ một giấc đi em

sáng mai hẳn dậy

ai làm bí thư chủ tịch

ai bán hàng rong cũng vậy

anh tin rằng hơn chín mươi triệu dân đất nước này

không người nào dám bỏ cuộc

hoặc cán đích

hoặc nửa chừng buông súng

đều phải qui hàng trước vạch áo cơm

 

Ngủ một giấc đi em

mọi thứ sẽ tốt hơn

trước khi loa phường khoan thai nhịp điệu chào buổi sáng

xe tải lao nhanh vào thành phố sau khung giờ khống chế

tiếng chổi tre sột soạt

chị lao công quẹt giọt mồ hôi ngày hôm qua mặn chát

nấp dưới ngọn đèn đường

bầy thiêu thân nức nở nguyện cầu cơ may hóa kiếp

 

Ngủ đi một giấc thật sâu

biết đâu ước mơ thiên đường mở cửa

cơn ho mãn tính thưa dần

trước khi bản nhạc không lời réo rắt

trẻ em tung tăng đến trường chẳng cần đeo ba lô nặng trĩu

cô giáo ra tận cổng chào đón học trò

nở nụ cười đôn hậu

từng sợi nắng mai quấn quanh cột cờ cả gió

 

Hồi chuông giáo đường đánh thức

chủ nhật điềm nhiên

ngày của riêng mình

con đường tình yêu

từ chợ truyền thống đến siêu thị lác đác tờ rơi khuyến mãi giảm giá

chiếc lá vàng giữ chân người khách cuối cùng

trong tour du lịch xuyên á

em tự tin vào mạng 5G

gõ dùm anh từ khóa "miễn phí"

thuộc loại đắt nhất hành tinh

có ngay chức danh

bí thư chủ tịch


Bình Địa Mộc  

Sài Gòn, 5.2019

 

2.- Viếng mộ song thân

 

Ba mẹ nằm đây

nơi yên nghỉ nào cũng vậy

khác nhau chỗ cõi lòng thanh thản

linh hồn siêu thoát

chỗ bọn trẻ chăn trâu ngồi hát

chị cắt bổi ghé qua quẹt ngón tay thành mã

con chồn hương tinh anh

xạ hương thơm nồng

 

Con trai tuổi ngoài sáu mươi khắc khoải

đường về quê dập duềnh

cơm áo liêu điêu

mỗi lần qua suối thấy mẹ còng lưng bắt ốc

qua ruộng thấy ba lưng trần trùi trụi

lẫm lũi be bờ

cuốc đất lật cỏ

qua cánh đồng thấy đàn cò nhởn nhơ gốc rạ ãi mùi thuốc súng

 

Con nay đã có cơm ăn

áo mặc

chỗ ngã lưng sau ngày dong duổi

một gia đình nhỏ sớm hôm đi về

một hạnh phúc đơn sơ vun vén

có niềm vui pha nỗi buồn sơn cước

lấm tấm mồ hôi ba

lẫn nước mắt mẹ

 

Con đi đây

sang năm lại về

kể ba mẹ nghe câu chuyện thành phố thông minh

chính quyền thân thiện

phủ sóng mạng 5G

giám sát mọi hành vi công dân

cái xấu biến mất

nhường chỗ cái đẹp

kịp thời phát huy

con hứa sẽ tiếp tục nhìn xuống

để sống

để đi

để khỏi ngã

 

Bình Địa Mộc
Nông Sơn, 5.2019

 

3.- Ai thắng ai?

 

Tôi biết chắc một điều

Anh sẽ tiến thẳng vào Sài Gòn

Bởi vì không có con đường nào khác

Còn tôi chạy ngược trở ra

Do quá trình nhầm lẫn giữa đường và ngõ

Giữa phố và làng

 

Anh quân phục đàng hoàng

Tay cờ tay súng đi về phía dinh Độc Lập

Còn tôi cởi áo tháo giày thậm chí quăng luôn cả súng

Chỉ giữ lại chiếc quần đùi

Khi hết khả năng phân biệt giữa công và tội

Giữa bạn và thù

 

Tôi biết anh sẽ chải lại mái đầu

Đứng trước gương soi để nhận ra mình là ai

Trong ngày ba mươi tháng tư lịch sử

Còn tôi chạy vào nhà dân xin tô cơm nguội

Chẳng cần biết mình là ai

Vì ai muốn sống cũng cần phải ăn

 

Anh chuyển sang làm cán bộ

Lãnh đạo nhân dân xây dựng Chủ nghĩa Xã hội

Tôi làm tù binh tập trung cải tạo

Quay ngược lên rừng cuốc đất trồng khoai

Mãn hạn tù tôi được tự do

Người Mỹ cưu mang trở thành Việt kiều Cộng sản

 

Bây giờ con anh con tôi

Sống chung trong một quốc gia Tư bản, đi cùng chuyến xe bus

Học chung trường đại học, nghiên cứu chung kẻ thù

Kết luận chung chiến tranh bắt đầu từ người đàn ông chưa vợ

Không xác định giữa đàn bà và con gái

Giữa sinh lí và sinh tồn

 

Tôi biết bốn mươi năm qua có nhiều chuyện để nói

Nhưng bốn mươi năm sau liệu có nói nên lời

Khi con anh, con tôi trở thành chồng, thành vợ

Ông ngoại, ông nội

Ngồi đánh cờ tướng

Ai thắng ai?

Loay hoay cháu chỉ lên Trời!

 

Bình Địa Mộc
Sài Gòn, 4.2019

 

4.- Lạc đường

 

Những bước chân một thời hành quân

băng rừng lội suối

bám trụ giữ làng

bì bõm đồng sâu

mong đến ngày chiến thắng

đến ngày được mùa

ăn một bữa thật no

ngủ một giấc thật sâu

mơ giấc mơ Thánh Gióng

 

Bây giờ không lẽ quay lại

hất đổ chén cơm của mẹ hẳn còn nước mắt

đá văng tượng đài của cha hẳn còn vết máu

giẫm nát con đường bê tông của chú bác cô dì

chưa đủ cứng

đủ dày

đủ rộng

trên những ngôi làng thai nhi

 

Xin đừng biến những điều không lẽ thành có lẽ

đừng cả vú lấp miệng em

đừng thức dậy lúc nửa đêm

ma mị

vểnh tai

nghe ngóng

ai gõ cửa gọi tên

ai giương súng bóp cò

ai khăn gói ra khỏi ngôi nhà

nơi lưu giữ bao nhiêu kỷ niệm

bao nhiêu thế hệ

chất chồng mồ hôi nước mắt

 

Những bàn chân lạc đường

xin hãy dừng lại trước khi quá muộn

để lắng nghe

tiếng suối róc rách

tiếng chày cắc cum

tiếng gàu lũng sũng

bên giếng nước trong

một đêm trăng gầy

hồi hộp đợi chờ…

 

Bình Địa Mộc
Sài Gòn, 4.2018 

 

5.- Ngược chiều cơm áo

 

Những chiếc xe chở hàng quá tải

vừa chạy

vừa canh chừng công an giao thông

người cầm lái lắng nghe âm thanh từ xa xăm vọng về

rổn rảng

leng keng

lách cách hồi chuông nhà thờ sáng chủ nhật

 

Những chiếc xe chở hàng cồng kềnh

vừa chạy

vừa canh chừng người đi bộ

tài xế nheo mắt nhìn hàng cây xám xịt sau lưng

kiệt sức đuổi theo

cảm giác rờn rợn

ma quái

kinh hoàng

xuất hiện trước vô lăng

 

Những chiếc xe khách chở tăng số người qui định

vừa chạy

vừa đếm tiền

vừa nghe điện thoại

sẵn sàng dừng lại bắt vị khách cuối cùng trước khi tăng tốc

phảng phát mùi mồ hôi vắt ra từ tấm áo

mặc đi buôn

đi cày

vào phân xưởng vận hành máy móc

vá lỗ thủng ngôi nhà xuống cấp trầm trọng

 

Và những chiếc xe nằm bẹp dí giữa đường

chết máy

hết xăng

đứt thắng

chờ cơ hội tiếp tục cuộc hành trình dang dở

người phụ lái làu bàu

gấp tờ báo nhàu bấn thông tin ném vào ký ức sơn dầu

 

Thỉnh thoảng tôi đi ngược chiều

trong điều kiện bất hoặc khả dĩ

vì kẹt xe

con lươn

váy ngắn

chợt nhận ra mình dật dờ đối diện

ánh sáng mơ hồ thành phố lúc về đêm

 

Bình Địa Mộc
Sài Gòn, 4.2019

 

6.- Thưa em!

 

Anh chưa muốn làm bảng tổng kết tháng Tư

Thề có Chúa

Trước khi chết con người vẫn sống đàng hoàng tử tế

Trước khi hỏa hoạn xảy ra

Cánh rừng

Ngôi đền

Chung cư

Vẫn còn nguyên vẹn trong vòng tay hạnh phúc của gia đình

Trong nụ hôn nồng nàn của những kẻ yêu nhau

 

Anh xin thề

Trước khi cơn bão bất ngờ ập đến

Ngôi làng vẫn đằm đã nằm yên bên dòng sông xanh biếc

Con đường vẫn uốn lượn quanh co mỗi bận đi về

Hàng tre réo rắc tiếng chim

 

Anh xin lỗi

Trước khi cướp của giết người

Hiếp dâm

Phê ma túy

Nghi phạm là một công dân gương mẫu

Một thanh niên hiền lành

Hay ở trường học

Trước khi lột quần áo

Túm tóc bạn đánh hội đồng như phim xã hội đen

Em ấy là nữ sinh học giỏi

Hạnh kiểm tốt

 

Nhưng anh sẽ không nói gì

Kể cả chém gió trên facebook

Rằng trước khi tham nhũng

Đồng chí ấy là cán bộ lãnh đạo xuất sắc

Là đảng viên trong sạch

Là hồng phúc của dân tộc

Hoặc trước khi ấu dâm

Ônh ấy là Bí thư Đảng ủy

Là Phó viện Kiểm sát Nhân dân thành phố

 

Anh hứa

Sẽ giấu kỷ bí mật này đến cuối đời

Không cho má Bảy

Tiểu đội trưởng Thanh niên xung phong biết

Không cho bác Năm

Trung đoàn trưởng Lực lượng vũ trang nhân dân hay

Không cho em gái giao liên

Mười ba tuổi bỏ nhà đi theo cách mạng rõ!

 

Sài Gòn, 4.2019

Bình Địa Mộc

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 92001)
N hạc sĩ Nguyễn Đức Quang, một trong những người sáng lập Phong Trào Du Ca Việt Nam hồi thập niên 1960, vừa qua đời lúc 4 giờ sáng ngày 27 tháng 3 nhật tại California, Hoa Kỳ, thọ 68 tuổi.
26 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 78071)
M ỗi lần trước khi trở lại miền Trung, điều tôi thường hỏi: ngoài đó bây giờ mưa hay nắng. Lần này cũng thế, người em tôi vừa từ Huế trở về sau hai mươi ngày công tác nói: trời đang nắng và thành phố đầy hoa phượng, hoa sen. Bây giờ ngoài đó mùa hè và tôi nhớ tới không khí oi bức trong những chuyến đi cũ vào những thời gian đầu mùa hè: hoa phượng đỏ trên những ngọn cây, hoa sen nở đầy trong hồ Tĩnh Tâm, chung quanh trường thành, những trái nhãn nhỏ sai trên ngọn cây trong Thành nội.
26 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 90654)
G he chòng chành giữa dòng nước, tôi sợ hãi ngồi bám chặt mạn thuyền, mắt láo liên nhìn trời đêm sáng lờ mờ ánh trăng mười chín. Chúng tôi ngồi dồn đống trong khoang thuyền. Hai tên đàn ông to người chèo ghe gõ nhẹ trên mui báo hiệu đã đến nơi tạm an toàn, chúng tôi có thể cử động đôi chút. Người chèo mũi vén tấm lá che mui nhìn vào.
26 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 81549)
C húng tôi tới thị xã Cẩm Phả vào hồi mười giờ sáng. Một cơn mưa bất thường ập xuống, làm như trời cũng cảm được lòng người, nhỏ những giọt nước mắt của trời để làm chất xúc tác cho những giọt nước mắt của người có dịp tuôn trào.
25 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 75163)
Ở mức độ cao hơn một tiểu thuyết khiêu dâm, Florence Dugas dẫn người đọc tiến dần đến chỗ thưà nhận nỗi đau và sự chối từ hiện hưũ, mà nguyên nhân bắt nguồn từ một tuổi thơ bất hạnh. Viết thẳng tay bằng một văn phong sống sượng - nhưng không trơ trẽn - Florence Dugas, với tự truyện Thống Muội , đã bóc trần mọi tình huống, gây xót xa, băn khoăn, trăn trở nơi người đọc. Là giáo sư kịch nghệ của hàn lâm viện kịch nghệ tại Pháp, cô cho xuất bản Thống Muội năm 1996, lúc 28 tuổi.
25 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 77452)
C uộc phỏng vấn Cổ Ngư, Thận Nhiên, và Đỗ Lê Anh Đào với những tiêu đề: "Trở về cùng nhịp thở đất nước; Thơ, con đường ngắn nhất ; Việt Nam, không chỉ là một cuộc chiến" đã được Hợp Lưu thực hiện...
25 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 81750)
"Tôi mang đất nước tôi trong tim như một chàng trai mang chiếc bào thai đôi. Đó là sự nối kết dị thường. Nối kết với quê hương tôi và vì vậy bào thai đôi này phải được che đậy, bóp nghẹt, công nhận và cũng đồng thời bị từ chối. Thế là ta mang nó như mang một đứa trẻ đã chết. Sự nối kết dị thường buộc tôi phải có mối quan hệ với một đất nước khác.
24 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 87506)
N gay sau khi tỉnh dậy, Aisawa đã đi tìm bố mẹ và những người thân của mình. Mỗi ngày cậu bé đều để lại lời nhắn trên giấy: “Con sẽ đến vào 11h ngày mai, xin hãy đợi con. Con sẽ đến vào ngày mai”. Những dòng chữ nhắn nhủ của cậu bé này đã khiến cho bất kỳ ai dù là cứng rắn nhất cũng phải rơi lệ.
23 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 84092)
B ắt chước nhà văn Song Thao, tôi dùng vỏn vẹn chỉ một chữ, làm tựa đề cho cuộc trao đồi này. Nhà văn Song Thao cư ngụ cùng thành phố với tôi, mặc dầu chẳng “cách hai đoạn đường dài”, mặc dù không “cách nhau một dậu mồng tơi”… nhưng gạt bỏ vấn đề địa hình nhiêu khê nọ, chúng tôi luôn gần kề trong gang tấc, bởi giản dị, chúng tôi cùng táy máy “vọc chữ” dưới ngôi nhà chung: Văn chương. Lần chuyện trò này, hình thành do hai điều: Thứ nhất, những người bạn phương xa của tôi vẫn thường dọ hỏi: Song Thao là ai? Thứ hai, cách đây mấy hôm, nhà văn chung “phường khóm” với tôi đã vừa in xong cuốn Phiếm số 9. Để câu chuyện đi gần với tinh thần “vui thôi mà” của cố thi sĩ Bùi Giáng, tôi tránh hỏi tới những vấn đề nặng nề, nghiêm trọng của tình hình đất nước. Hy vọng những người từng tủm tỉm cười khi đọc Phiếm, sẽ hay biết đôi điều về tác giả, vốn kín tiếng nhưng rất sung (hiểu ở nghĩa viết mạnh). Hồ Đình Nghiêm
22 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 116996)
H ình như tôi bắt đầu yêu anh. Rất mơ hồ, nhẹ nhàng. Thật lạ lùng khi tôi không muốn ngăn chặn sự phát triển của tình cảm âm thầm đó, mà như còn muốn vun đắp cho nồng nàn thêm. Tưởng vô tâm mà lại như cố tình. Tưởng đùa vui mà hóa ra lại đau đớn. Mà, đau đớn thật. Và vô duyên nữa. Cuộc đời đang bình thản êm đềm bên Matt tự nhiên bị xáo trộn, bị đảo tung mọi trật tự.