- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

NHẤT DƯƠNG CHỈ

11 Tháng Tư 20198:38 CH(Xem: 22367)



nhat duong chi
Nhất Dương Chỉ- ảnh Internet

       Thật ra thì Hiên chưa bao giờ là con nhang đệ tử cửa Phật. Nhưng Hiên rất chăm đi chùa. Mà chả cứ chùa, nghe chỗ nào có đền thờ miếu mạo linh thiêng là mang lễ vật đến. Đến chỗ nào Hiên chỉ cầu xin có một thứ, ấy là tiền.

        Lão Quý, thợ cắt tóc ngồi xế bên gốc cây bàng, cạnh cổng công ty vệ sinh, đối diện nhà Hiên nói, Hiên đi hối lộ thánh thần. Đến cửa Phật, cửa Thánh mà mang toàn xôi gà rượu thịt, hình nhân hàng mã có cả váy ngắn chân dài, cúng vái xì xụp, toàn cầu nhất bản vạn lợi. Lại còn cầu cho hải quan, phòng thuế, công an, có mắt như mù. Thế không là hối lộ thánh thần thì là gì. Hiên chuyên buôn hàng Tàu trên cửa khẩu Tân Thanh về Hà Nội.

         Hiên năm nay ba mươi nhăm tuổi. Gái một con. Đương thì phụ nữ xuân nồng. Nhưng đã bỏ chồng mấy năm nay. Bỏ từ đận mới ở Hàn Quốc về. Lão Quý bảo, chung quy cũng chỉ vì tiền. Lão Quý, Hiên ghét cay ghét đắng thằng cha này, nghèo kiết xác mà lại tinh tướng. Hay ngồi phán như đúng rồi, nhưng mà cũng dâm. Hôm nào Hiên mặc đồ mát mẻ ra phố là lão nhìn như muốn lột váy luôn. Thế nhưng hễ cứ mở miệng là nói triết lý đạo đức với đời. Phát ghét. Lão là trung tâm phát tin của phố. Nhất là những tin tức mà ai cũng muốn giấu. Ghét quá đi mất.

       Mà cái phố nhỏ nơi Hiên ở, có điều gì giữ được bí mật cơ chứ. Đến như cái chuyện hồi đi xuất khẩu lao động bên Hàn, Hiên kiếm tiền bằng cách “làm thêm” ban đêm với cánh nam công nhân đồng hương, hoặc cánh trai Hàn thích của lạ mà hàng phố cũng biết cả. Lạ. Cứ như là trong váy chui ra vậy. Thế cho nên, khi về nước, Hiên có một khoản khá. Mua nhà ra phố. Định trả nợ cho chồng…

        Chồng Hiên bằng tuổi. Ở nhà nuôi con cho vợ đi sang xứ người kiếm tiền. Đàn ông xa vợ rất hay sinh chứng nọ tật kia. Thì vốn từ xưa đến nay, chỉ có đàn ông mới hư hỏng, đàn bà mấy khi. Chả thế mà nhà nước ta chỉ phong mẹ Việt Nam anh hùng, chứ có bao giờ thấy phong bố anh hùng đâu. Nên chồng Hiên ở nhà dính vào một số cái hư cũng không có gì lạ. Có một chút rượu chè. Có một chút gái gú. Có một chút cờ bạc. Mà không, cái món cờ bạc này thì không gọi là chút nữa, mà phải là tệ nạn. Nghiện. Có thể gọi là cờ bạc thành thần. Hồi Hiên ở bên Hàn Quốc đã biết tin. Nàng lập tức cắt viện trợ, không gửi tiền về cho chồng nữa. Cũng phải, gửi về bao nhiêu thì hết từng ấy thôi mà. Đến lúc về nước, sau màn chào hỏi ôm ấp hú hí cho phải đạo vợ chồng xa cách bấy lâu. Hiên và chồng bắt đầu nói chuyện tiền nong nợ nần. Có một tay danh giá nào đấy đã đúc kết, để tiêu diệt tình yêu, không gì nhanh bằng nói chuyện tiền bạc. Hiên tính ra nếu trả nợ cờ bạc cho chồng xong thì công lao mình đêm hôm vất vả xứ người đi sạch. Nàng quyết định giải tán cho nhẹ nợ. Tiền ấy mua nhà, nuôi con vô tư. Mà khéo lại kiếm được thằng khác ngon hơn. Mà vạn nhất không kiếm được chồng nữa, thì cứ cặp bồ cho khoẻ cũng được. Chồng con làm gì nữa cho nặng cái nợ lòng.

       Nghĩ là làm, Hiên chào tạm biệt chồng bằng cái đơn ly dị. Nàng mua nhà ra phố ở. Mở một cái cửa hàng nho nhỏ làm chỗ giao dịch, đánh hàng Tàu. Hiên thấy rất thoải mái, đời tự do ôi sung sướng biết bao tình…Ba mươi nhăm tuổi, hương sắc đang nồng. Hiên cứ như bông hoa mãn khai vô chủ, ong bướm lượn đầy. Nàng kiêu hãnh váy ngắn lượn xe ga lướt phố. Thỉnh thoảng, xế hộp đưa đón hoành tráng. Tươi. Cứ ở với con ma cờ bạc thì bao giờ mới biết đời nay sao vui thế này?

       Mấy năm nay, kinh tế nước ta phát triển khá. Cánh đàn ông có một số thành đại gia. Một số cũng thành gần đại gia, số này đông hơn. Đại gia thì thường đi kèm với các em hot girl. Gần đại gia cũng có nhu cầu một em tương xứng sành điệu đi cùng cho máu. Nhất là số gần đại gia U50. Số này vợ thường đã mãn kinh. Bọn họ thỉnh thoảng ngồi với nhau, nói rất tệ về người đã ôm ấp bấy lâu là chó già giữ xương…! Thế mới biết đàn ông là giống bạc khôn cùng. Xưa má đỏ môi hồng thì cưng như trứng mỏng. Nay hết đát về chiều, coi không bằng cún cưng, chỉ được là chó già. Tệ. Hiên biết là tệ nên quyết định chả thèm chồng con chi nữa. Nàng cặp bồ cho đã đời. Toàn với các tay U như vậy. Tiền nong cũng khá xông xênh. Tay nào cũng than nửa đời mưa gió xông pha thương trường, nay có cái gọi là sản nghiệp thì đâm cô đơn, không có người chia sẻ. Muốn tìm người hồng nhan tri kỷ. Hiên, tình trường trải mấy năm xứ Kim Chi kinh nghiệm đầy mình, sẵn sàng chia sẻ. Các chàng U này mê lắm. Chàng nào cũng muốn chiếm làm của riêng. Khổ nỗi, như từ đầu đã nói, Hiên chỉ thích T, nên có khi cặp vài tay một lúc. Tăng năng suất. Tuy có lúc cũng suýt lộ, nhưng vì các U này không còn hùng hổ như hồi trai trẻ nên cũng dễ dàn xếp. Vẫn êm.

      Bỗng, trưa nay có một U, lái chiếc xe Toyota Vios đến đỗ trước cửa nhà. Ầm ào bên trong hồi lâu. Bỗng thấy U mặt đỏ phừng phừng ra đứng cửa chống nạnh nói vào, lớn lắm, cả phố nghe hết:

      -Cái con đĩ kia. Tao tưởng mày ngoan ngoãn chung thủy với tao. Tao tặng mày nào xe tay ga, nào vàng nào bạc. Lại còn cho vay vốn làm ăn. Thế mà mày đi với trăm thằng. Giờ mày cãi trắng. Bảo mày hết tình rồi thì trả tiền. Mày nói giấy vay đâu. Con khốn nạn mày định ăn không của tao phải không. Mày cứ nhằm lúc cởi quần áo là hỏi tiền. Ra nó âm mưu với tôi từ lâu rồi. Giời ơi là giời…

       Hiên ở trong nhà đi ra. Mặt lạnh tanh. Không nói không rằng. Nhìn thẳng vào mặt tay bồ già. Ngón tay trỏ của Hiên chỉ ba lần lên giời. Rồi nàng đi vào nhà. Sập cửa đánh rầm.

      Tay U mặt tái xanh như bị trúng gió. Lên xe, phóng mất dạng.

      Dân phố được xem màn bi hài kịch, cười lăn cười lộn. Một số người trưa ấy không ăn nổi cơm vì đau bụng.

      Lão Quý cắt tóc bảo, trong môn phái võ thuật Vịnh xuân quyền, có ngón Nhất dương chỉ. Rất hiểm. Ngón này độc truyền cho các nữ lưu. Một chỉ là có thể hạ ngàn người. Phố mình, nàng Hiên được chân truyền.

TRẦN THANH CẢNH

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 30819)
T hấp thoáng tháng tư rưng rưng mùa hạ cũ Mùa xưa qua đây Tuổi trẻ hồng như màu mực đỏ Đêm đốt rừng gió xiết cổ tình ca
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 31278)
« C hiến tranh là sự tiếp nối chính trị bằng những phương tiện khác» . Câu văn trứ danh này của Clausewitz, có lẽ ai trong chúng ta cũng từng nghe qua. Nó xác lập sự phụ thuộc của quân sự vào chính trị. Từ khi có những tập hợp người gọi là thành quốc hay quốc gia, người ta không làm chiến tranh đơn thuần nhằm chém giết lẫn nhau, mà để giành lấy quyền định đoạt số phận của một cộng đồng. Và kẻ tham chiến có thể thua hàng trăm trận đánh, miễn là thắng trận cuối cùng, nếu sau đó nó mang lại quyền quyết định về việc tổ chức chính quyền trên một lãnh thổ.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 31965)
T ình trạng dịch thuật hiện nay ở Việt Nam đang ở mức cần phải báo động. Radio RFI đã dành nhiều chương trình cho những buổi nói chuyện với nhiều dịch giả trong và ngoài nước về vấn đề này. Sau Hoàng Hưng, Phạm Xuân Nguyên là những nhận định có phần nghiêm khắc của dịch giả Trần Thiện-Đạo đã sống ở Paris trên nửa thế kỷ. Trước 30-04-1975, Trần Thiện-Đạo cộng tác với các báoVăn, Tân Văn, Bách Khoa, Nghệ thuật... ở Sàigòn và hiện nay vẫn thường xuyên gửi bài in trên các sách báo văn học trong-ngoài nước. Ý kiến của Trần Thiện-Đạo sẽ như một liều thuốc đắng, may ra giã được một số tật cố hữu trong địa hạt dịch thuật của Việt Nam.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 34209)
Trước 30-04-1975 Thế Phong là một nhà văn quân đội. Ưu điểm của Thủy và T6 nằm ở giọng văn chuyển tải suy nghĩ nhân vật liên tục không chấm dứt, qua đó, người đọc bắt gặp thủ đô Sàigòn về đêm. Một thủ đô phù phiếm dù mặt trận kề cận. Một Sàigòn vừa trải qua Đảo Chánh đã chờ đợi Chỉnh Lý. Thế Phong ghi lại tâm trạng bấp bênh của xã hội miền Nam mà các chi tiết vũ trường, thao thức nhân vật có thể chuyển hoán cho hôm nay, bây giờ. Bối cảnh truyện xảy ra năm 1964, năm khởi đầu của nền đệ nhị Cộng Hoà.(TCHL)
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 35051)
C ánh tay tôi rơi dài bên tôi, tựa tiếng thở sâu từ ngàn năm trước. Tôi thở mơn man, dịu dàng trên đồi cao cùng người tình xa xứ đáng thương. Tôi thở lười biếng, hão huyền bên người đàn ông dậy nực phù sa sông Hồng. Tôi thở không thành tiếng trên triền cát vàng tựa chiếu chỉ vua ban, nghẹn ngào nuốt sâm quý hắc mùi đền đài Trung Hoa. Tôi thở dồn dập kích động, rên hú thanh quản từng hơi trong căn phòng Tim. Nước sông Hồng mùa đông cạn ráo. Dầu cho Hồ Tây tràn nước ra đường, sương mù dăng trắng thành phố. Không khí ẩm ướt đọng thành vũng trong những ngôi nhà phố cổ. Không ai, không gì biết đến sự tồn tại của tôi. Đồng loã cùng thân thể mát thơm, uốn dẻo và trái tim hỗn mang của tôi là màu đêm tối.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 34240)
Tôi xô nó ra nói thôi mà, làm ở trong chùa tội chết. Nhưng thằng nhỏ giờ phút này còn có biết gì nữa, công an nó còn chưa sợ, sợ gì tội. Tôi ngó lên bức hình ông Quan Công trên bàn thờ, tôi nói coi chừng cái ông cầm cây Thanh Long đao kìa. Danh bước đến thổi tắt phụt ngọn đèn dầu. Trong phòng bỗng tối mực. Danh đã cởi áo tự hồi nào. Nó kéo tôi nằm ngữa ra nền xi-măng. Bóng tối như đêm làm cho dạn dĩ hơn, không còn mặc cảm tội lỗi nữa, tôi ôm Danh với tất cả ham mê. Thằng nhỏ tuổi trẻ mà tài cao. Nó làm tình như giông, như bão.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 33156)
...Trong hoàn cảnh hiện nay, người làm văn học, trong hay ngoài nước, đặc biệt là giới trẻ, đang có cơ hội và khả năng tạo một sinh khí cho xã hội VN, giúp giảm thiểu những phá sản tinh thần đang xẩy ra. Muốn vậy, rất cần có sự đam mê, học hỏi, và lòng can đảm nói thật, viết thật. Không có nền văn học có giá trị nào được xây dựng trên sự giả dối và tránh né.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 41117)
T ừ ngày 7/3/1975, khi Văn Tiến Dũng bắt đầu cô lập Ban Mê Thuột, tới ngày 30/4/1975, khi Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng, vừa chẵn 55 ngày. Thật khó ngờ chỉ trong vòng 55 ngày và 55 đêm mà đạo quân hơn một triệu người–có hơn phần tư thế kỷ kinh nghiệm tác chiến, với những vũ khí khá hiện đại như Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa [VNCH]– bị sụp đổ hoàn toàn [...] Những hình ảnh điên loạn mà ống kính các phóng viên quốc tế thu nhận được chẳng khác cảnh vỡ đê trước con nước lũ, hay sự sụp đổ của một tòa lâu đài dựng trên bãi cát, khi nước triều dâng lên.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 33296)
c ắm que nhang tưởng niệm cho ngày ra đi thấy niềm cô đơn một lần nữa trở lại đêm soi gương sâu hút ánh mắt thoai thoải đường cong li tâm ấm ức
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 35848)
X uân Lộc là nút chặn đường tiến vào Sài gòn của quân Bắc Việt. 35 năm, thời gian tuy dài, nhưng có khi không thể xóa nhòa một vui buồn, huống chi những mất mát đớn đau trong đời người. Trong ký ức của người dân Long Khánh, và người dân miền Nam, trận chiến Xuân Lộc, không thể phôi pha.