- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

NHỚ MỘT DÒNG SÔNG

27 Tháng Ba 20193:06 CH(Xem: 21385)


SAI GON - photo Quy SG
Sài Gòn - ảnh Quý SG

NHỚ MỘT DÒNG SÔNG

 

"Ta rồi lạc mất quê hương cũ

Làm sao tìm lại một dòng sông ?"

 

 

Một lần thăm lại dòng sông cũ

Nhìn nắng đổ dài trên bến xưa

Ngỡ chừng mây cũng chùng xuống thấp

Cho lòng trĩu nặng ấu thơ mưa.

 

Dòng sông  vẫn là dòng sông cũ

Nghiêng nghiêng soi bóng những hàng dừa

Xuồng ai neo bến chòng chềnh sóng

Xin chở ta về năm tháng xưa.

 

Trở về một thuở vô tư lắm

Có con chuồn đỏ đậu trên tay

Hồn nhiên cười khóc trong nắng gió

Yên bình lá hát với dòng sông.

 

Trở về để gặp mình thơ bé

Chân trần chạy khắp cả triền sông

Mỏi mê nằm xuống bờ cỏ dại

Ngắm trời xanh biếc trải mênh mông.

 

Trở về nghe sóng rì rào vỗ

Hít đầy hương gió lẫn phù sa

Đàn bầu ai khảy buồn điệu lý

Cho bé con chìm trong giấc mơ.

 

Trở về tắm giữa dòng sông cũ

Uống từng ngụm nước của quê hương

Bâng khuâng nước mắt ta rơi xuống

Nhạt nhoà cả một ấu thơ mưa.

 

 

Biển Cát.

 

 

 

 

CHẢY QUA NUỐI TIẾC

 

 

Lòng không như gió

Nên chẳng cuốn trôi

Những mùa xa xôi

Chẳng còn trở lại.

 

Có bàn chân chạy

Qua những cánh đồng

Lúa trổ đòng đòng

Môi thơm ngậm sữa.

 

Có tiếng gà trưa

Vang trong tĩnh lặng

Khúc mương yên ắng

Nhẹ tiếng dầm khua.

 

Nhịp võng mẹ đưa

Êm đềm giấc ngủ

Câu ca dao cũ

Còn vọng lời ru.

 

Đến mãi thiên thu

Vẫn còn thương nhớ

Con sông bồi lở

Nặng trĩu phù sa.

 

Cho đất đơm hoa

Trổ vàng bông cải

Mùa xuân nắng rải

Ươm những mầm xanh.

 

Vườn trái trĩu cành

Đất lành chim ngụ

Có ai trốn ngủ

Đợi tiếng chim gù.

 

Mỏi bước phiêu du

Trở về nơi cũ

Chiều tàn nắng rũ

Quạnh vắng vườn hoang.

 

Quá đỗi muộn màng

Chỉ còn nỗi nhớ

Nghe mùa trăn trở

Trên mái ngói khô.

 

Dòng sông cơ hồ

Chảy qua nuối tiếc

Lưng trời thê thiết

Một tiếng quạ kêu.

 

Biển Cát.

 

 

KHI CHẲNG CÒN NHAU

 

Về đi nhé người về đi nhé

Một mình ta đứng lặng một mình ta

Đêm nhoà nhạt bóng người dần khuất

Ngẩn trông vời giọt lệ nào rơi.

 

Bàn tay vẫy lưng chừng bàn tay vẫy

Buông xuống rồi còn đau buốt những ngón tay

Gọi tên người nghẹn ngào trên môi đắng

Tiễn người về buồn đã xanh xao.

 

Mai xa lắc nửa vòng trái đất

Hắt hiu ngày lạc mất cả đời nhau

Nắng và gió ủ sầu ta mòn mỏi

Nơi người về là chốn không nhau.

 

Vừa giã biệt lòng đã cuồn cuộn nhớ

Mai xa rồi chỉ còn gặp trong mơ

Chập chùng sóng chập chùng sóng vỡ

Chia một đời dài da diết những âm quên.

 

Biển Cát.

 

 

TỪNG NGÓN TAY RÃ RỜI

 

Sao người không là nắng để ngày tôi thắp

Để bình minh thênh thang trên thảm cỏ non xanh

Nhẹ vờn lá bước chân chim chuyền lích chích

Rung những giọt sương đầu ngày rất đỗi mong manh.

 

Sao người không là gió để tôi co ro bờ vai lạnh

Nép vào một vòng tay ngỡ đời thật bình yên

Nào biết được ngoài kia là khốn khó

Là những tháng ngày đầy những truân chuyên.

 

Sao người không là bờ cát dài cho thuyền tôi ghé bến

Neo lại nơi này khi sóng lặng trời quang

Nghe biển vỗ bao dung không dập dồn giông tố

Một tiếng yêu người dào dạt những âm vang.

 

Sao người không là đêm để ru tôi bằng đàn nguyệt

Cho vầng trăng lung linh nghiêng xuống mặt hồ êm

Những sợi tóc thơm đổ trên vai người rã rượi

Dịu dàng nụ hôn chao gợn nước im lìm.

 

Và nghìn lần nghìn lần trong xót xa tôi thầm hỏi

Người ở đâu người trôi dạt nơi đâu

Đời là sóng và người là con nước

Con nước xa bờ về một cõi không nhau.

 

Trong bóng tối quạnh hiu tôi đứng chơ vơ lặng lẽ

Không có một ánh trăng không có một bờ vai

Không có gió gọi đêm dài khép lại

Mãi mãi không có một bình minh nào thắp nắng cho tôi.

 

Còn thấy gì mai đây hỡi người yêu dấu

Làm sao tôi vỗ về mình khi nỗi nhớ khôn nguôi

Bàn tay tôi xòe ra những ngón rã rời

Chợt đau buốt khi không còn bàn tay người ủ ấm.

 

 

Biển Cát.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
18 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 37524)
T hế kỷ chúng tôi trót buồn trong mắt Dăm bảy nụ cười không đủ xóa ưu tư. {Bây giờ} Qua hai câu thơ đó Nguyên Sa đã diễn tả tâm trạng của thế hệ ông, thế hệ của những người trai trẻ ở miền Nam thời 1954-75, đã nuôi nhiều kỳ vọng cho tương lai đất nước, nhưng chẳng bao lâu đầy tuyệt vọng trong một quê hương khói lửa.
18 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 34450)
T ôi mãi bước trên con đường uốn cong chữ S móc nhau nối xích lại gần để biến dạng một hình lưỡi câu đu đưa trước cuống họng khát giữa tiếng rền than
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 35044)
LTS: Một năm rưỡi trước khi từ trần, tướng Trần Độ đã hoàn thành một tập nhật ký mà ông đặt tên là Nhật Ký Rồng Rắn: bắt đầu từ cuối năm 2000, viết xong tháng 5 năm 2001. Nhật ký Rồng Rắn là một bút ký chính trị trong đó, với tất cả tâm huyết, tác giả trình bày suy nghĩ của mình về các vấn đề chính trị của đất nước. Tháng 6.2001, Trần Độ vào Sàigòn thăm con và nhờ người đánh máy bản thảo. Ngày 10.6, ông đi lấy bản thảo, bản vi tính và sao chụp thành 15 bản. Trên đường về nhà, ông bị tịch thu toàn bộ các bản thảo và bản in chụp, xem là "tang chứng" của tội "viết và lưu hành tài liệu xấu". Cho đến ngày từ trần 9.8.2002, tướng Trần Độ không được trả lại nhật ký của mình. Trích đoạn dưới đây là một phần của nhật ký này. {theo tạp chí Diễn Đàn}.
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 34204)
Đ ại văn hào Gabriel Garcia Márquez, tác giả cuốn tiểu thuyết danh tiếng “One Hundred Years of Solitude” và là người đã đoạt giải Văn Chương Nobel năm 1982, đã qua đời ngày 17 tháng 4 vừa qua, hưởng thọ 87 tuổi.
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 32738)
K hi em vừa lên 7 tuổi, anh Hai anh Ba tròn 15 tuổi, nghề trầu cau Nam Phổ hầu như suy tàn, đã qua thời kỳ cực thịnh. Vườn cau xưa san sát nhau vắt vẻo nhìn trời xanh đã thưa thớt, hàng cau già khẳng khiu trong gió. Cảnh thương lái thu mua tấp nập vào mùa cau rộ chỉ còn lại trong những câu chuyện kể chen lẫn tiếng chắt lưỡi thở dài như thạch sùng đeo dính thân cau của vú Mười hàng đêm.
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 30693)
Đ ặng Mỹ Hạnh là một nữ nhiếp ảnh gia của những “Xứ sở rừng mưa” như tựa một bút ký của cô. Nếu nhiếp ảnh là đam mê chính, văn chương là đam mê thứ nhì mà cô tự định nghĩa: "Tiếp cận với nghệ thuật bằng ngữ ảnh của cảm xúc và viết ra cõi lặng bên trong như một nhu cầu thở." Một cõi lặng đôi khi ngấm ngầm dữ dội, như tùy bút "Những cơn man dại của trái phá".
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 31797)
D ưới đây là bài “Nguyễn Hữu Hồng Minh - Nhà thơ hiện nay như con sói trụi lông...” của "Văn Chương Việt" phỏng vấn nhà thơ Nguyễn Hữu Hồng Minh. Chúng tôi xin phép được đăng lại để gởi đến quí bạn đọc của Hợp Lưu. Xin chân thành cảm ơn “Văn Chương Việt”TCHL
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 37729)
Nhân viên mai táng đến thật đúng giờ khiến María Dos Prazerès, còn khoác áo choàng tắm và đầu gắn các kẹp tóc, chỉ kịp giắt một đoá hồng đỏ lên vành tai để không xuất hiện quá ít quyến rũ như bà đang ấn tượng về chính mình.
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 35843)
Đ êm đọc những bài thơ của em Quả thật không sao giấu được nụ cười Vài ý nghĩ muốn làm một tuyển tập Gồm những bài thơ cứt thời gian
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 33507)
D ưới đây là bài “Trần Vũ: mỗi con người trưởng thành mang trong mình một tín ngưỡng văn chương” của Da Màu phỏng vấn nhà văn Trần Vũ. Chúng tôi xin phép được đăng lại để gởi đến quí bạn đọc của Hợp Lưu. Xin chân thành cảm ơn “Da Màu.” TCHL