Phan Huyền Thư sinh ngày 19 tháng 12 năm 1972
Học nhạc từ nhỏ theo truyền thống gia đình
Tốt nghiệp trường âm nhạc Việt Nam 1989, học khoa văn tại đại học tổng hợp Hà Nội 1989-1993
Viết báo, phê bình nghệ thuật.
Năm 1999 chuyển sang làm phim tài liệu.
Học đạo diễn phim tài liệu "Artelier Varan" , cộng hòa Pháp 2004-2006.
Trở thành giảng viên điện ảnh trực tiếp tại trung tâm điện ảnh trẻ, chuyên viên sáng tạo nghệ thuật truyền thông từ năm 2011.
Tác phẩm đã xuất bản:
-Nằm Nghiêng (thơ) nxb Hội Nhà Văn 2002
-Rỗng Ngực (thơ) nxb Lao Động 2007
-Sẹo Độc Lập (thơ) nxb Hội Nhà Văn và Công Ty Nhã Nam 2014
-Đạo Thơ (thơ) nxb Nhân Ảnh 2018 (California - USA)
Sắp xuất bản tập truyện ngắn:
-Thạch Sùng Gỗ 1993-2018
TỰ BẠCH
tôi là việt không cộng
công chức không đảng viên
sinh đẻ không kế hoạch
không hồng mà chỉ chuyên
tôi là một dấu trừ
của danh hiệu, bằng khen
của thi đua, phấn đấu
của ghế bàn, bon chen
tôi là một ẩn dụ
chính tôi không nhận ra
tưởng mình cũng "số má"
hóa ra một dấu trừ
tôi, một kẻ đáng ghét
luôn chịu đựng hồ nghi
người ta đang lớn thế
qua dấu trừ, bé đi?
có khi hoan hỉ nhất
dấu trừ đứng một mình
"âm vô cùng" rồi nhé
tọa độ gốc: phục sinh
phan huyền thư
1st apr.2015
(trích ĐẠO THƠ - Nhân Ảnh xb 2018)
SỢ
nhiều khi nhớ bạn nhưng lại sợ gặp bạn
sợ cảm giác cô đơn giữa nồng nàn
nhiều khi thèm khóc mà không khóc
sợ nắng chiều tắt vụt như kẻ vô ơn...
nhiều khi, tan biến nỗi bẽ bàng thế giới
chỉ vì một người trong nhân loại
gọi mình là bạn hiền...
xét cho cùng,
nhẹ dạ luôn được ưu tiên.
phan huyền thư
(một ngày inbox với nhà thơ luân hoán và đặng hiền)
CÒN SÓT LẠI CỦA CHIỀU
Buồn miên man hoàng hôn. Buồn
chảy ra từ mười đầu ngón tay hoang mang.
Buồn
là máu.
Lênh láng chờ trăng lên
để lóng lánh.
Buồn là chất rắn
nóng chảy.
Đóng vảy trên da thịt. (Có vẻ như đã từng có
một vết thương bên trong.
Nhưng chính tôi
là vết thương của chiều.)
***
Buồn là không gian.
Tôi cứa vào trời xanh
ánh mắt mỉa mai chính mình.
Buồn
chảy ra từ tóc.
Từng sợi tóc nhỏ máu. Ngực nặng
dưới áp thấp của sự trở mặt.
Khó thở
tôi nhắm mắt.
Lắng nghe
từng giọt máu nhẫn nại bò từ tóc
thấm xuống đất.
Bung ra mầm
tuyệt tình.
***
Bông hoa say đắm không thể nở
bằng ánh sáng của những điều tầm thường.
Hạt giống
bay theo gió hờn ghen.
Rơi xuống
mặt đất hiểm trở.
Độ lượng mất giá. Khu vườn
ân cần một cách lên gân.
Khiến tôi
nôn nao thai nghén sự trả thù.
Nhưng
buồn đã chảy hết.
Tôi không còn nổi một
giọt máu.
Trên đầu tôi. Tóc
cũng trôi theo ánh đỏ
ráng chiều.
***
Vờ như níu kéo chân trời.
ánh mắt
anh.
Chạy trốn nụ cười của gió. Anh nhìn
xuống chân tôi nơi những con sâu
buồn đang ngọ nguậy và bò lên đầu gối.
Sắp đặt
kiểu dáng mới cho trật tự của tuyệt vọng.
Anh chạy
khỏi nỗi buồn của tôi trong buổi chiều
chắc chắn đang cắm đầu vào đêm.
Những chiếc rễ
tinh tế chối từ sự dịu dàng lừa bịp.
Ái tình héo rũ
trong chiếc bình chứa đầy tạp chất nhỏ nhen.
***
Tôi đã chảy hết máu buồn
trong buổi chiều kiễng chân.
Kiêu hãnh.
Khi đêm đến.
Chỉ còn lại hai ống chân
một vài con sâu vẫn còn ảo tưởng.
Ngọ nguậy. Và
găm lại trong kẽ ngón chân cái.
Là. Một lời nói
hoặc cái gì đó đại loại...
như
cái nhìn vô cảm của anh.
phan huyền thư
(20.04.05)
(trích Hợp Lưu số 85 tháng 10-2005)
- Từ khóa :
- Phan Huyền Thư