- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

CHƯA KỊP, TIN, NGÀY CUỐI THÁNG TƯ

06 Tháng Năm 20186:12 CH(Xem: 23349)

 

 

 

PhamQuyen Chi - chuakiptinngaycuoithangtu
Chờ đến buổi chiều -ảnh fb PQC



CHƯA KỊP

 

Chưa kịp gì hết mà sao em giải thích bằng một giọng nói đều đều "em muốn chia tay"

Chưa kịp gì hết,

Anh còn phải tìm thêm vài thanh gỗ, đóng cho xong kệ sách

Anh còn chưa kịp biết mặt bọn trẻ nhà mình

Câu chuyện em kể còn đang dở khi nhân vật Ricky đã nhớ lại được một phần hai quá khứ

 

Mới hôm qua chiếc radio mới hỏng, nó đã phát  10 năm qua, nhưng vài giây sau đã hoạt động

Anh chỉ mới quên ngày sinh nhật em trong lúc chớp mắt lúc nãy

Còn chưa hết tiền ăn, anh đã mang về thêm bó cải xanh, hũ sữa bò

Bên xóm trọ họ đánh giá thấp em,  anh đã bỏ lại bằng nụ hôn ít ai có thể

 

Em à!

Anh không thể nào chạy trước mặt một chiếc xe đua

Có thể nó nhanh thời gian về nhà

Nhưng không ai nhắc em cẩn thận trên đường đi

Hay "em có cần thêm chút sữa vào ổ bánh mì không? "

 

Em à!

Một người đàn ông bắt đầu đến chỗ em

Và nói : anh khát nước

Thế là họ bỏ đi rồi đó?

Đó không phải câu đố  vui

Một người bỏ mặc một người đi mua chai dầu gội về  gội một mình cũng thấy đau lòng rồi

 

Anh chưa kịp gì hết?

Anh không giải thích được gì hết ?

Anh có đôi chút sợ hãi ?

 

Em à!

Anh bối rối quá

Như hồi anh kể,  anh đã rất bối rối trước sấp tiền boa

Có những việc anh không kịp nữa?  Em biết đúng không?

Nhưng thành thực sau này nó mới đến mà

Em!!!

 

PHẠM QUYÊN CHI

Quy Nhơn, ngày 02/05/2018

 

 

TIN

 

Nụ cười bắt người ta tin tưởng vào điều gì?

Làm ơn,  chả ai muốn cười mà phải cận thận tin vào điều gì!

Xin lỗi!  Tôi chỉ muốn nói chuyện một mình

Đừng sống theo kiểu nhìn chằm chằm ra phía sau để chờ một gói ưu đãi từ hãng bột giặc

 

Trong bản nhạc buồn

Ông tôi đã chờ bà tôi trở về

Ông đã xoay người đi đến các vị trí tưởng tượng đến 900 năm

Và rơi nước mắt khi thấy tấm ảnh bà hôn người đàn ông khác

Tôi thành thực xin lỗi

Ông tôi đã chết trong một lần không sống nổi

Giá như bà tôi đừng hôn người mình không yêu

Đừng thề không nói gì nữa!

 

 

Người đàn đà chúc người đàn bà ngủ ngon sau vài giây rồi ngủ

Nhưng đâu biết sau vài giây người kia đã không ngủ ngon

Nhưng đâu biết cuộc điện thoại rung lên với người nào cho đến khi họ gặp được nhau

Đáng buồn làm sao! Ko cũng chết hết rồi!

 

Tôi hiểu được tiếng cười của một người trong

Một lần duy nhất tôi đã tin tưởng người

Phải!

Nước Mỹ

Nụ cười đó thật đáng tin làm sao

Tôi không nói cũng không ai nói

Nó chỉ qua một bức ảnh

Tôi nghĩ bạn nên tin tưởng một chút về đời tôi

 

 

Ông tôi còn sống

Bà tôi còn sống

 

Nhưng tôi không còn sống!

 

 PHẠM QUYÊN CHI

 

 

NGÀY CUỐI THÁNG TƯ

 

Ngủ mê trong chén rượu trưa

Nỗi nhớ cuối cùng là nỗi nhớ vô cùng

Tất thảy mọi điều đang chờ đến buổi chiều

Và nhiều cơn mưa tháng năm bắt đầu rơi xuống tháng sáu chẳng giải thích

Chiếc bàn không cần tiếc chiếc ghế gãy chân

Công lý chưa từng mang lại miếng thịt cho con ong bầu

Một mai đây

Cơn say trở về

Đôi khi chỉ lệch nhau vài ban trưa

Không ai nghĩ một ai đã chuyển động bay

 

Ngủ mê trong tiếng guitar

Mơ về bài thơ có con điểm 4 trên đầu

Nghe có mùi rầy la là lạ

"Ê con bé kia, coi trễ tiền phòng"

 

Đó là ngày cuối tháng tư!

 

Ngủ mê vui hơn ngủ say

Cũng là ngủ cho mát trưa hè

Thả trôi chiếc kẹp tóc trong lòng tay

 

Tỉnh dậy ở đâu?

Ồ, ta đã tỉnh dậy và biết mình ở đâu rồi?

 

Nơi có tiếng chân bước tới thật im lặng

Nơi có bài hát đổi nốt mấy lần

Nơi có thể

Hạ mang vác

 

Ồ, ta đã tỉnh dậy và biết mình ở đây rồi!

 

Không còn đàn ve trời

Không còn khoảng thời gian 12 giờ 00 phút

 

Ta nghe được tiếng gọi của người ta yêu

Mà trước giờ ta bất lực thông dịch

Phải, phải rồi, ta đã sai khi mơ về hình bóng khác trong trái tim

Ta đâu có thể biết, hình ảnh mơ trong giấc ngủ mê là không có thật

 

Những nụ hoa hãy mở mắt ra mau đừng lạc lối

Đôi khi nhắm mắt lại cũng được

Ta thực sự xin lỗi

Nhớ nhau quá

Ta không biết làm gì ngoài việc mượn đỡ sự cử động

Từ mắt!

 

PHẠM QUYÊN CHI

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
08 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 116615)
Nắng chiếu óng ánh trên mái tóc ngắn của cậu con trai, chiếc sơ mi mầu xanh dương hơi nhàu nơi hai bàn tay cô gái níu. Cô níu chặt quá, làm cái cổ sơ mi như muốn lật ngửa ra soi rõ một cái gáy thanh xuân mạnh mẽ. Cô gái nằm phía dưới tuy không nhìn rõ hết khuôn mặt, nhưng vầng trán nhô ra rất thanh tân.
02 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 74161)
02 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 84746)
...Trong hoàn cảnh hiện nay, người làm văn học, trong hay ngoài nước, đặc biệt là giới trẻ, đang có cơ hội và khả năng tạo một sinh khí cho xã hội VN, giúp giảm thiểu những phá sản tinh thần đang xẩy ra. Muốn vậy, rất cần có sự đam mê, học hỏi, và lòng can đảm nói thật, viết thật. Không có nền văn học có giá trị nào được xây dựng trên sự giả dối và tránh né.
02 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 95881)
LTS: Nguyễn Hạnh Nguyên sinh năm 1985, tốt nghiệp thạc sĩ khoa học ngành Ngữ Văn. Hiện sống và làm việc tại Hạ Long, Quảng Ninh. Năm mới, bài viết mới lần đầu đăng ở trang mạng Hợp Lưu như một món quà xuân gởi đến quí văn hữu và bạn đọc đầu năm Tân Mão 2011. TCHL
30 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 83559)
Bài viết này duyệt lại huyền thoại trụ đồng Mã Viện xuất hiện từ khoảng thế kỷ thứ IV-V, nhưng không hề có dấu vết trên thực địa hay trong quốc sử Hán. Những dã sử về số lượng và vị trí trụ đồng chẳng những thiếu cơ sở, mà còn di động, từ châu Khâm tới Hà Tiên-An Giang—không ngừng nam tiến, giống như tấm bản đồ biển Đông Bắc Kinh mới công bố năm 2009, ấn chứng của “thực dân xã hội chủ nghĩa” [Han social-colonialism ], vò đựng mới cho tinh thần Đại Hán phong kiến.
30 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 73319)
Vichto Olegovich Pelevin sinh ngày 22.11.1967 tại Moskva, trong một gia đình quân nhân. Năm 1989 Pelevin thi vào trường đại học năng lượng, từ 1989-1990 học hàm thụ trường đại học viết văn Maxime Gorki. Pelevin bắt đầu sáng tác vào giữa những năm 80, mười năm sau, chưa đầy ba mươi tuổi, có trong tay hơn chục tiểu thuyết, truyện vừa và năm-sáu tập truyện ngắn, anh đã trở thành "hiện tượng bí hiểm nhất và nổi tiếng nhất trong thế hệ các nhà văn hậu Xô Viết".
30 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 90101)
Nhân viên trực phòng xác bật đèn. Ánh sáng xanh nhợt gây thêm sự lạnh lẽo. Hai bàn tay Sinh nắm chặt lại trong túi áo khoác. Gã nhân viên liếc nhìn Sinh, rất nhanh. Sinh tưởng như hai người kia cũng nghe được tiếng tim đập của mình. Gã nhân viên kéo chiếc hộp sắt hình quan tài nằm sâu trong vách tường. Nhẹ nhàng, cẩn thận như thể gã cũng ngại làm người nằm bên trong thức giấc.
30 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 82378)
...Anh là cơn gió chướng của đời em. Anh là nỗi ám ảnh không mặt mũi, nhưng tồn tại mãi trong ngăn kéo ký ức em. Em đọc được trong mắt anh ước muốn hoan lạc của một tình yêu với một thân xác. Một sự hoà hợp nhịp nhàng như sấm sét và mưa. Cho anh tan chảy như trăng trong ngõ ngách đêm.
30 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 90167)
... Thiếp không muốn về, cũng không muốn ngồi lên, cũng chẳng hề thấy lạnh. Thiếp chỉ muốn nằm đó, với chàng, muôn kiếp muôn đời gặm nhấm niềm yêu. Khởi đầu chỉ là những mưu toan mà trời ơi, sao người ta cứ phải dùng những tấm thân liễu yếu, sao người ta vẫn cứ phải nhờ vả chút nhan sắc bọt bèo.
30 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 78276)
Alexandre Lucien Abel de Rhodes mang gương mặt thống khổ và si mê của oan hồn chưa hề biết đến tình yêu. Những ai bắt gặp giáo sĩ những năm thánh chiến, thảng thốt nhận ra bóng ma mang nỗi buồn chín thối ruột gan của một người đàn ông chưa toại nguyện thân xác. Hôi thối đến nỗi những người lính Marốc của tiểu đoàn 10 Tabor tăng cường cho trung đoàn 3 Lê Dương phải bịt mũi trước xú uế nồng nặc bốc toả từ nhà thờ chính toà Cao Bằng.