CHƯA KỊP
Chưa kịp gì hết mà sao em giải thích bằng một giọng nói đều đều "em muốn chia tay"
Chưa kịp gì hết,
Anh còn phải tìm thêm vài thanh gỗ, đóng cho xong kệ sách
Anh còn chưa kịp biết mặt bọn trẻ nhà mình
Câu chuyện em kể còn đang dở khi nhân vật Ricky đã nhớ lại được một phần hai quá khứ
Mới hôm qua chiếc radio mới hỏng, nó đã phát 10 năm qua, nhưng vài giây sau đã hoạt động
Anh chỉ mới quên ngày sinh nhật em trong lúc chớp mắt lúc nãy
Còn chưa hết tiền ăn, anh đã mang về thêm bó cải xanh, hũ sữa bò
Bên xóm trọ họ đánh giá thấp em, anh đã bỏ lại bằng nụ hôn ít ai có thể
Em à!
Anh không thể nào chạy trước mặt một chiếc xe đua
Có thể nó nhanh thời gian về nhà
Nhưng không ai nhắc em cẩn thận trên đường đi
Hay "em có cần thêm chút sữa vào ổ bánh mì không? "
Em à!
Một người đàn ông bắt đầu đến chỗ em
Và nói : anh khát nước
Thế là họ bỏ đi rồi đó?
Đó không phải câu đố vui
Một người bỏ mặc một người đi mua chai dầu gội về gội một mình cũng thấy đau lòng rồi
Anh chưa kịp gì hết?
Anh không giải thích được gì hết ?
Anh có đôi chút sợ hãi ?
Em à!
Anh bối rối quá
Như hồi anh kể, anh đã rất bối rối trước sấp tiền boa
Có những việc anh không kịp nữa? Em biết đúng không?
Nhưng thành thực sau này nó mới đến mà
Em!!!
PHẠM QUYÊN CHI
Quy Nhơn, ngày 02/05/2018
TIN
Nụ cười bắt người ta tin tưởng vào điều gì?
Làm ơn, chả ai muốn cười mà phải cận thận tin vào điều gì!
Xin lỗi! Tôi chỉ muốn nói chuyện một mình
Đừng sống theo kiểu nhìn chằm chằm ra phía sau để chờ một gói ưu đãi từ hãng bột giặc
Trong bản nhạc buồn
Ông tôi đã chờ bà tôi trở về
Ông đã xoay người đi đến các vị trí tưởng tượng đến 900 năm
Và rơi nước mắt khi thấy tấm ảnh bà hôn người đàn ông khác
Tôi thành thực xin lỗi
Ông tôi đã chết trong một lần không sống nổi
Giá như bà tôi đừng hôn người mình không yêu
Đừng thề không nói gì nữa!
Người đàn đà chúc người đàn bà ngủ ngon sau vài giây rồi ngủ
Nhưng đâu biết sau vài giây người kia đã không ngủ ngon
Nhưng đâu biết cuộc điện thoại rung lên với người nào cho đến khi họ gặp được nhau
Đáng buồn làm sao! Ko cũng chết hết rồi!
Tôi hiểu được tiếng cười của một người trong
Một lần duy nhất tôi đã tin tưởng người
Phải!
Nước Mỹ
Nụ cười đó thật đáng tin làm sao
Tôi không nói cũng không ai nói
Nó chỉ qua một bức ảnh
Tôi nghĩ bạn nên tin tưởng một chút về đời tôi
Ông tôi còn sống
Bà tôi còn sống
Nhưng tôi không còn sống!
PHẠM QUYÊN CHI
NGÀY CUỐI THÁNG TƯ
Ngủ mê trong chén rượu trưa
Nỗi nhớ cuối cùng là nỗi nhớ vô cùng
Tất thảy mọi điều đang chờ đến buổi chiều
Và nhiều cơn mưa tháng năm bắt đầu rơi xuống tháng sáu chẳng giải thích
Chiếc bàn không cần tiếc chiếc ghế gãy chân
Công lý chưa từng mang lại miếng thịt cho con ong bầu
Một mai đây
Cơn say trở về
Đôi khi chỉ lệch nhau vài ban trưa
Không ai nghĩ một ai đã chuyển động bay
Ngủ mê trong tiếng guitar
Mơ về bài thơ có con điểm 4 trên đầu
Nghe có mùi rầy la là lạ
"Ê con bé kia, coi trễ tiền phòng"
Đó là ngày cuối tháng tư!
Ngủ mê vui hơn ngủ say
Cũng là ngủ cho mát trưa hè
Thả trôi chiếc kẹp tóc trong lòng tay
Tỉnh dậy ở đâu?
Ồ, ta đã tỉnh dậy và biết mình ở đâu rồi?
Nơi có tiếng chân bước tới thật im lặng
Nơi có bài hát đổi nốt mấy lần
Nơi có thể
Hạ mang vác
Ồ, ta đã tỉnh dậy và biết mình ở đây rồi!
Không còn đàn ve trời
Không còn khoảng thời gian 12 giờ 00 phút
Ta nghe được tiếng gọi của người ta yêu
Mà trước giờ ta bất lực thông dịch
Phải, phải rồi, ta đã sai khi mơ về hình bóng khác trong trái tim
Ta đâu có thể biết, hình ảnh mơ trong giấc ngủ mê là không có thật
Những nụ hoa hãy mở mắt ra mau đừng lạc lối
Đôi khi nhắm mắt lại cũng được
Ta thực sự xin lỗi
Nhớ nhau quá
Ta không biết làm gì ngoài việc mượn đỡ sự cử động
Từ mắt!
PHẠM QUYÊN CHI
- Từ khóa :
- PHẠM QUYÊN CHI