- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

NỖI NHỚ 12 GIỜ ĐÊM

04 Tháng Năm 20181:53 CH(Xem: 22671)
 

yk do 3
Nhà thơ YK Đỗ



NỖI NHỚ 12 GIỜ ĐÊM

 

Anh thường nhớ về em bằng nỗi nhớ 12 giờ đêm

Khi ấy, nơi góc em nằm, điện thoại rùng lên những âm thanh kì quặc

Sao cứ nhớ về em bằng nỗi nhớ của bóng đêm dày đặc

Khi đồng hồ chỉ quá 12

Anh hay nhớ về em bằng nỗi nhớ không rõ hình hài

Nguời ta dành tặng làm trang sức

Điểm tô nhau…

 

Cũng không biết gọi tên nỗi nhớ ấy là gì?

Nó có sung sướng đâu, cũng không hề cơ cực

Tạm thời mình cứ gọi

Là nỗi nhớ tâm linh!

 

Anh hay nhớ về em bằng nỗi nhớ rất thần kinh,

Nhăn nhít những điều anh ca tụng!

Tình yêu, mái nhà cùng những người con gái ngủ vùi trên chiếc giường em đã từng ở lại

Những người con gái sẽ biến thành đàn bà…

Như em!!!

 

Có nhiều điều rất bình thường cứ ngỡ là thói quen,

Như việc anh cần em

Em cần anh

Gần như là hơi thở.

Thử tưởng tượng một ngày nào đó?!

Tim anh nghẹn ngào, hồn em quặn thắt

Vì thiếu cái nhìn thẳm thấu đời nhau…

 

Anh có bao giờ hỏi, sao mình không thể rời xa?

Dù đôi khi cái gọi là tình yêu đã không còn tồn tại

Em cứ như con tầm, nhả tơ cho anh sự sống

Giật giành từng giây phút bên anh.

 

Em trả anh nỗi nhớ sau 12 giờ

Vì đàn bà trong em tự vấn và thấy mình chật chội!

Nó vấp phải người đàn ông cằn cỗi

Sướt cả chuỗi ngày em dành dụm riêng anh…

 

YK Đỗ

 

 


photo-YKDo
Photo by YK Do






TỰ RU


Tối nào em cũng tự giăng lên những góc mùng

Rồi thả mình trong ấy tới khi ngày vừa đến

Có nhiều khi…

 

Em lười biếng

Nhốt mình!

Mãi tận ban trưa..

 

Những góc mùng thưa

Từng tin nắng chen nhau vào liếm mặt

Có những ngày gối chăn mỏi mệt,

Em muốn mình bay lên…

 

Để không thấy gương mặt ai quen thuộc

Đơn giản biết chừng nào, nếu anh trôi tuột

Cùng ký ức của những ngày ngao ngán trong chăn

Có nhiều đêm chẳng biết sao trăng

Cứ trốn cả vào nỗi buồn đã cũ

Em sợ quá

Những đêm dài khó ngủ

Lại đuổi bóng anh, khô quánh nỗi mong chờ

 

Đêm nay lại chỉ có em

Tự giăng lên những góc mùng và ru đời mình trong ấy

Giá như…

 

Đừng có âm thanh gọi bầy của đám côn trùng khát khao sự sống

Em sẽ phơi mình cho thoã nỗi trắng trong…

 

YK Đỗ

 

 

 

ĐÀN BÒ TRÊN THẢO NGUYÊN XANH

 

Tôi đã sống hoang hoải những ngày bồng bềnh trong giấc ngủ trưa không trọn vẹn,

Những giấc ngủ trưa trôi trên bãi cỏ dài vô tận, bơ vơ…

Trong cơn mê của loài dơi, gọi linh hồn chạm miền quá khứ

Tôi thấy mình nhầy nhụa trong hàng ngàn lời thở than, trách móc

Đó là tôi, hình hài không phải của mình...

 

Tôi nhìn thấy những người đã đi qua,

Có kẻ để lại tôi vết thương sâu như vực thẳm

Những vết thương rỉ máu và nhức buốt

Vết thương băng hoại khao khát, ước mơ.

 

Vết thương hằn lên gương mặt,

Ngay nụ cười, méo mó cái nhìn

Dấu khắc ngút sâu ẩn bên trong ngực trái

Tôi thấy mình ca hát, khóc than, ngực trần, phơi mình trên cỏ…

 

Những bãi cỏ dài mênh mang, bất tận

Và đàn bò vắt cạn sữa nuôi ngày mới tái sinh!

Tôi nuốt ực thẳm sâu, tận cùng mình

Con bò rống lên kinh hãi

Chửi vào bộ mặt méo mó soi qua đáy giếng

Những góc dị dạng, không rõ hình hài

Như chính bản thân tôi vừa soi mình qua góc tối, lóe ra bởi thứ màu vẩn đục, hồ nghi.

Đàn bò cạn sữa tái sinh

Như tim tôi cõi cằn, hạn hẹp…

 

Trên góc thảo nguyên xanh, nơi đàn bò phơi những chiếc vú dài, teo ngắt

Tôi ngửa mặt lên trời!

Rướn cổ gọi quá khứ, khản giọng vì bắt gặp bóng mình trong đàn bò đã cạn sữa tái sinh…

 

 

YK Đỗ

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
09 Tháng Mười 201312:00 SA(Xem: 51307)
g iao thức của nỗi buồn trở thành phạm pháp những chiếc vé đi vào lễ hội được mua bằng máu tự dô nhân danh tự do với chiến thắng cuối cùng là cầm tù được tự do
09 Tháng Mười 201312:00 SA(Xem: 44590)
“Ai cầm gươm sẽ chết vì gươm, ai cầm bút sẽ chết vì bút. Tôi viết kinh sẽ chết vì kinh”. Đặng Thơ Thơ đã viết như vậy trong truyện ngắn “ Đi tìm bản kinh thánh cuối” như một trải nghiệm cần thiết của nhân loại và dân tộc mình.
09 Tháng Mười 201312:00 SA(Xem: 50761)
Dòng người cúi đầu lặng lẽ đi Về phía ngôi nhà Đại tướng Thắp cho ông một nén hương trầm Không cần tượng đài tạc bằng đá
06 Tháng Chín 201312:00 SA(Xem: 53736)
theo tôi đi mây kín trời tháng tám cỏ đồng hoang đang cháy ngọn khô vàng chiều cất bước gió thơm từ cửa biển mưa đêm rồi xô giã biệt ăn năn
01 Tháng Chín 201312:00 SA(Xem: 53277)
Lần đầu tiên đọc truyện của Trần Vũ, tôi sốc...Thật vậy, nếu ai đã từng đọc truyện của ông sẽ có cảm giác choáng váng trong ma trận chữ nghĩa của nhà văn. Truyện của Trần Vũ luôn tạo ấn tượng đặc biệt nơi người đọc, đồng thời cũng gây nhiều tranh cãi trong làng văn.
08 Tháng Tám 201312:00 SA(Xem: 53574)
“Kính gửi chị…..Tạp chí Văn đã đình chỉ đã vài tháng rồi nhưng chúng tôi chưa thông báo cho độc giả kịp. Thành thật xin lỗi chị”. Một cảm giác hụt hẩng và bàng hoàng xâm chiếm hồn tôi. Một mất mác vô cùng lớn bỗng làm tôi xốn xang như tôi vừa đánh mất một điều gì quí giá trong cuộc đời mình...
27 Tháng Sáu 201312:00 SA(Xem: 53148)
T háng 3 năm 75, cái hiền hòa thơ mộng của thành phố Nha Trang đã biến mất. Đà Nẵng đã thất thủ, dân và lính từ Kontum, Pleiku đang ào ạt đổ về thành phố biển. Thành phố bụi bặm và đông nghẹt người di tản với khuôn mặt ngơ ngác lo âu, những chiếc xe M-113 phủ lá cây ngụy trang từ Tây Nguyên ầm ì chạy vào thành phố và ngồi sau những khẩu đại liên là những người lính mệt mỏi đăm chiêu.
15 Tháng Sáu 201312:00 SA(Xem: 54252)
H ọ đang chơi trò “con thỏ” trên chiếc giường rộng 4x4m khi cơn bão Magic vượt qua cửa biển tràn vào thành phố. Thực ra Marilyn không thích mấy tư thế này, nàng thích trò “cưỡi ngựa” hơn...
14 Tháng Sáu 201312:00 SA(Xem: 60101)
M i không bầy đàn, mi cũng không phe cánh hẩu Những kẻ khôn ngoan hơn mi đã chết hay gãy cánh từ lâu Những tên áp-phe, mặt rô Những tên lại cái, xăng pha nhớt... tàng ẩn điên loạn chụp giựt từng cơ hội
14 Tháng Sáu 201312:00 SA(Xem: 52188)
T ừ trước tới giờ tôi vẫn tuân thủ theo Wallace Stevens “ Người đọc thơ là người hành hương, xuất phát lên đường, giãi bày” (The reader of poetry is a kind of pelgrim setting out, setting forth). Thế nhưng đối với tập thơ “Có Thể” chỉ có 31 bài với số lượng mỏng manh 40 trang khổ 13 x 20, mà tôi phải nghiền ngẫm khá lâu khổ sở hơn cả người hành hương.