thơ Y K Đỗ
ANH Ở ĐÂU GIỮA MUÔN TRIỆU HÌNH HÀI
anh ở đâu?
trong những mặt người nhởn nhơ ngoài phố
buổi sáng
em đến văn phòng với mớ tóc chưa kịp khô
áo hoa, váy ngắn
chân thoa kem chống nắng, mặt ẩn dưới khẩu trang
vui hay buồn, cần chi ai biết...
em có một căn phòng vuông
chiếc ghế to chực chờ nuốt chửng
những cuộc họp nối đuôi nhau
mắt xanh, da đen, mũi lỏ, Việt Kiều
ngày của em
quay cuồng, chật chội
anh ở đâu?
em đọc một bài báo
cặp đồng giới vừa lén lút kết hôn (vậy mà ai cũng biết)
người ta đăng hình họ nhưng che mờ đôi mắt
điều bất thường trong xã hội bất thường
trở nên trò vui kệch cỡm
anh ở đâu?
em muốn kể anh nghe về buổi trưa
và hỏi
anh ăn gì?
em rất dễ ăn
chỉ không thích dầu mỡ, xương, da... và nhiều thứ khác
dưới tòa nhà, vài cô gái đứng đợi tình nhân
chiếc váy ôm, môi đỏ, nước hoa nặc nồng
cau mày che nắng
anh ở đâu?
ngày dài cỡ nào thì nó vẫn phải trôi
em của buổi chiều buồn hơn buổi sáng
mùi khói xe
mùi bụi
hương thơm từ cổ áo bay đi hơn nửa
con đường thẳng, quẹo trái, thẳng, phải rồi trái
không cần tập trung mà vẫn nhớ...
anh ở đâu?
chiếc tivi uể oải phát ra
thứ âm thanh của loài người, (thi thoảng) có khi nghe mà không hiểu
em lăn lộn với chiếc máy tính
nặn nhồi con chữ
vai áo gầy trơ
anh ở đâu?
em hỏi lại lần nữa
rằng
anh ở đâu?
hỡi người đàn ông, hỡi chàng hoàng tử
sẽ sánh vai em
trước biển chiều tà cùng những lời chúc tụng
em sẽ tag tên anh
"in relationship"
cả thế giới còn lâu mới bắt kịp
bạn bè sẽ “like”
và chắc chắn, có nhiều người tức giận
mặc xác
mình cứ cho thiên hạ biết: mình yêu!
không phải trăm năm, ngàn năm, hẹn thề vĩ đại
bởi thể nào tóm lại
em rồi cũng cần... anh
anh ở đâu?
trong thế giới ngồn ngộn màu da và âm sắc?
cao? gầy? trắng? đen?
anh nói thứ ngôn ngữ gì?
mình có hiểu nhau không?
làm ơn (đừng nói bằng ánh mắt)
em đàn bà nông cạn
nói ra chưa chắc hiểu
anh cứ nói tiếng loài người, tử tế với nhau
cuối cùng thì... anh ở đâu?
mau mau
ngày đã tàn, đêm đã tịnh
những bữa cơm, áo quần xúng xính
cần được khen, được khoe
ngày mai và những ngày mai khác
em sẽ lại tìm anh giữa muôn triệu hình hài
gạn đục, khơi trong
anh ở đâu rồi?
nhớ
đợi
chờ
em...
YK Đỗ
MỒ CÔI
Em chạy kiếm tuổi thơ
Những ngày nắng cháy trên đôi chân không giày dép
Những ngày mẹ bắt em mặc quần, tóc cắt ngang, cháy hoe biếng kẹp
Ngày không anh…
Em gặp tuổi thơ xao xác, chồng chành
Nơi chiếc cầu trơn, mẹ đi về dăm bảy quận
Sảy chân…
Em mồ côi cha
Mẹ mồ côi chồng
Tuổi thơ em….
Cũng từ đó… mồ côi
Và em gặp tuổi thơ trong nét nhớ những gương mặt đàn ông hay lui tới thăm nhà
Những người đàn ông luôn nhìn mẹ bằng ánh nhìn kỳ lạ
Em hóa chim sẻ xù lông, giật giành hơi mẹ
Ngày đó… chưa anh… em côi cút một mình
Thời gian và đứa trẻ trong em rượt nhau, trầy xướt linh tinh…
Mẹ mồ côi!
Em vẫn cứ mồ côi… như thế!
Cho đến một ngày em nhận ra… mình không mồ côi nữa
Đó là ngày mẹ thôi còn đủ trẻ… và những người đàn ông quay mặt
Chưa lần, trọn vẹn vá khâu!
Và em cũng có ngày quên đi mình đã mồ côi
Ngày được yêu anh… như đã từng khát khao tình thương người đàn ông là chồng của mẹ…
Em yêu anh bằng tình yêu đứa trẻ
Cứ sợ sẩy chân, lại côi cút một mình!
Cho đến ngày, anh hóa người đàn ông, em đã gọi bằng “cha” trong vô thức
Tê buốt là nỗi đau xé cào lồng ngực
Và đứa bé…
Gặp tuổi thơ mình qua ký ức của người mẹ…mồ côi…
YK Đỗ
TẬP QUÊN
Em có quá nhiều chiếc áo mới chưa kịp mặc
Vì anh...
Đã phai màu trong ngăn kéo,
Em đã thay đổi kiểu tóc, hết đen lại nâu, hết cong rồi lại thẳng
Mà chưa kịp cùng anh xuống phố một lần...
Những đôi giày em mang qua bao nẻo đường không kể siết..
Chưa bao giờ được hò hẹn với anh.
Em đã thay chiếc kính cận biết bao lần...
Gọng xám, gọng xanh, gọng tím rồi gọng đỏ....
Em cứ nghĩ, giá như anh còn đó...
Để biết rằng
Có quá nhiều điều mới mẻ ở quanh em!
Em bắt đầu có thêm những bạn bè
Người mới gặp trong bữa tiệc xôn xao, nói cười rồi quên lãng..
Người ở lại cùng em qua bao mùa nắng hạn...
Người quay lưng vì không tìm thấy họ trong em !?
Và căn gác mỗi lần nắng ghé lại bên thềm
Em lại thấy mắt anh như buổi hoàng hôn đến vội
Em ngước nhìn, ước ao và thầm hỏi: "Liệu bao giờ căn gác phủ màu rêu...".
Chiếc xe em thay vỏ biết bao nhiêu
Chỗ anh ngồi giờ chỉ có em cầm lái
Những quán ăn ngày xưa bao lần mình ghé lại. Người ta đổi tên, dời chủ...
Nhớ làm sao?
Nhớ làm sao những biến đổi hàng ngày
Khi cuộc sống em đã không anh từ lâu lắm
Vì nếu như em cứ thèm được khoe với anh mỗi ngày như đứa trẻ,
Cũng có ngày đứa trẻ lớn khôn thôi!
Giống như em, áo mới, tóc tai, giày dép và mắt kính có kịp thời,
Dẫu có đổi thay đến không còn nhận ra em được nữa…
Nỗi nhớ về anh vẫn cứ ồn ào, ngẩn ngơ như đứa trẻ!!!
Nhẫn tâm nào bắt đứa trẻ quên mau????"
YK Đỗ
- Từ khóa :
- YK Đỗ