Người mang nước
tập thơ của Như Quỳnh de Prelle
Nhà xuất bản Sống (4/2018, Hoa Kỳ)
Lời tác giả:
Người mang nước gồm 3 phần Nỗi buồn trên cây, Nhiệt đới buồn và Babel như một tuyển tập thơ suốt từ thời thanh xuân 20 cho đến thời điểm hiện tại.
Tiếng Việt là ngôn ngữ tôi viết và sáng tác khi tôi không còn thường xuyên ở quê hương Đất Mẹ. Ngôn ngữ ấy cho tôi khám phá và hiểu biết hơn về những địa lý khác nhau trên trái đất này giữa những giọng nói khác nhau, giữa những ngôn ngữ khác…. Ngôn ngữ ấy cho tôi kiệt cùng của chữ, của tình, của những tan biến, mất mát, trong sự vô vọng có khi hy vọng chỉ như một tia nắng, hay một mầm non. Tôi đã hiểu hơn đời sống thường ngày, hiểu hơn con người không xa lạ, dù bất kể nơi nào, ở đâu, những nơi tôi dừng lại, tôi đi qua. Nghệ thuật thường ngày trở thành luồng dẫn điện truyền cảm hứng cho những nhận thức, cảm quan cuả qua những sự sống đơn giản, bình thường mà thành thi ca.
Như Quỳnh de Prelle
Thi ca và thời tiết
mùa đông 016
như một bài thơ thất thường
ngẫu hứng
tuyết hiếm hoi
cạn kiệt
thời tiết chuyển biến sang như xuân
nắng lên ấm áp
thiếu những bông hoa xinh
hương thơm của đất trời
thòi tiết là một ví dụ
cho những biến dổi
như thi ca
nhận ra những dấu hiệu của dự báo
sự vận động tự nhiên
trong các quy luật
thoát khỏi ý thức chủ quan
của loài người
những biến đổi cũng là hậu quả của loài người
tàn phá thiên nhiên
sự sống trên trái đất
như bài thơ chạm vào nỗi đau
sự thay thế
tột cùng
của một ý thức cá nhân
là thi ca
với chủ nhân của nó
là một ai đó
đại diện cho chính họ
nhìn thấy nỗi đau chung
một bài thơ thất thường
thường buồn hơn vui
bản chất của chúng ta là nỗi buồn sâu thẳm
sự rạn nứt trong cái tinh tế mỏng manh
niềm vui đi qua nhanh
trong sự tràn ngập
làm cho con người nhớ mãi
khát khao
mùa đông năm nay
thất thường
như một bài thơ
như tính chất dự báo của thi ca
như hậu quả của loài người
như một ví dụ
chúng ta luôn biến đổi
thay thế nhau
những trạng thái
sự tồn tại
thi ca là thời tiết
cho con người chạm vào nỗi đau
sự mất mát
niềm hy vọng
trong bóng tối và cả ánh sáng
mùa đông là thi ca
thất thường như thời tiết
mênh mang như người đàn bà ngoài 30
đằm sâu
duyên dáng
Cơn bão tháng 3
làm vườn hoa ở ban công của nàng bị dập nát
đất nâu được gió đưa ra khỏi những chiếc hộp gỗ
cơn bão tháng 3 ướt nhoà ô cửa kính
gió đập vào tường thành những gào thét
cơn bão tháng 3 là những tiếng nổ
ở phi trường
và nhà gare tàu điện ngầm
bởi bàn tay bọn cực đoan khủng bố
những tị hiềm với văn minh nhân loại
cơn bão tháng 3 còn lại trên thịt da
những vết đau
cả những cái xác tan tành không chứng nhận được ID của ai
trên những bông hoa và nến
ngập tràn nước mắt
máu chôn ở đâu
và
Tôi nhìn thấy thành phố đang chậm trôi
trên những ngày tang tóc
của những nạn nhân vô danh
của những tiếng nổ
sự lặng im
nín thinh
Tôi nghe thấy tiếng gió thổi mùa bão về
rung chuyển những hàng cây
những ô cửa
những chậu hoa ngoài ban công
tiếng chim lạc nhau
trong mưa ướt lệ nhoà
Tôi ngắm bầu trời của thành phố
lặng yên
những chiếc máy bay nằm nguyên ở phi trường
với bao linh hồn lang thang
không quê hương
không gia đình
Tôi chạm vào nỗi đau của loài người
dường như thua cuộc
trước cái ác
sự tị hiềm khác biệt
của mặc cảm và tự ti
của những ngang nhiên ngạo mạn
Tôi chạm vào tôi
thân thể rã rời
như chiếc lá lìa cành
như cành lìa thân cây
máu tôi vẫn chảy miết
chưa đông cứng lại
chưa đặc quánh
Và tôi thương thành phố của tôi
nơi bình yên
của những bông hoa màu xanh tím
trong cánh rừng ngoại ô
vào tháng 4 muộn đang về
Tôi thương
thương nơi này
là nhà
là tình yêu vĩnh hằng
Những bông hoa màu nước mắt
Trong suốt
không màu
vị cay cay chua chua
cuả những người đàn bà
sinh con
không biết mặt cha
Những bông hoa màu nước mắt
kéo dài bao thế kỷ qua
từ chiến tranh loạn lạc
đến thời bình
của những người đàn bà
sinh con luôn thiếu mặt cha
Người đàn ông ở đâu sao mà trống vắng
người đàn ông ra mặt trận
trên những ngọn đồi cao nằm gác súng
trên những cung đường máu lửa
nước mắt của những bông hoa
cạn dần
Những bông hoa màu nước mắt
của thế giới đổi thay
lên ngôi bình đẳng
đàn ông vẫn thiếu vắng
bên cạnh những người đàn bà cô độc
những đứa con không bao giờ biết mặt cha
dù nhìn thấy nhưng không ai thừa nhận
Những bông hoa màu nước mắt
trong đêm
những cay đắng tuôn dài
trên hình hài đứa trẻ
tình yêu không vẹn nguyên
dù người đàn bà đóng vai trò người đàn ông như một
Một thế hệ lớn lên
từ những bông hoa không màu ấy
đăng đắng cay cay
đôi lúc ngọt mềm
như môi
lúc thì không mùi không vị
Nước mắt của nhân gian
vẫn là tình yêu và thân phận
khát vọng không thành
cứ độc đơn
thiếu trống
một nửa thế gian
những đứa trẻ lớn lên
Cái chết của tôi
Tôi đang chết để được sinh ra một lần khác
Giấc ngủ như muốn quên đi, muốn không tồn tại.
Tôi đã diễn đạt sai hay tôi đang bị hiểu lầm chính tôi
Và tôi đã chết
đã chết thật sự
lần đầu tiên trong cuộc đời này
Tôi sẽ mang đi gì với cái chết
Tinh thần cũ kỹ cuả tôi
Tâm hồn trong sáng của tôi
trẻ con và đơn giản
sự ích kỷ
vô thường
Cái chết cuả tôi
Tôi yêu nó bao nhiêu
trân trọng bao nhiêu
vì hôm nay tôi khác
tôi đổi thay
Tôi không còn của ngày hôm qua
và tôi sẽ sống những ngày tới
trên cái chết kia
lặng lẽ
Tôi đã chết và được sinh ra ở một cuộc đời khác
Tột cùng đau khổ, nát tan, tột cùng sự đau đớn, tôi chưa bao giờ nhìn thấy thế, cảm nhận thế
Cái chết của tôi
Thời khắc này
Cái chết của tôi
Sinh nhật BB tháng 2
Vỡ tan rồi
Không còn nữa
một thây ma
Không còn nữa
cả linh hồn quỷ dữ
Không còn nữa tiếng người
Vỡ tan rồi
bầu trời đầy mây đêm lặng lẽ
đôi bàn tay em khóc trong tuyết
một buổi chiều
khi em chạm vào phím đàn
chảy máu từng cung âm
Vỡ tan rồi
ngay cả tình yêu và anh không thể cứu rỗi em
bao che bảo vệ em
không gì có thể
Tận thẳm sâu
em đã thành một con sâu mọt
tự đục lỗ cho mình
tìm cái chết
trong sự vữa
không thể sinh sôi đầy hơn
không thể đầy sức sống hơn
không thể
và không còn nữa
Vỡ tan rồi
một mùa đông
em đã tự chôn mình
trong rừng khô ẩm ướt
mùa tang trập trùng
bao kín cả tình yêu
lòng thương xót
Em đã chết giữa trùng trùng thương nhớ
giữa sự vữa không thể sinh sôi không thể lấp đầy
Như Quỳnh de Prelle
- Từ khóa :
- NHƯ QUỲNH DE PRELLE