- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

ĐỌC LẠI BÀI THƠ THÁNG TƯ

05 Tháng Tư 201812:48 SA(Xem: 27784)

1064050_473105986110117_1095963887_o
Photo ĐH



YÊU NƯỚC LÈO

 

Em cứ tưởng tượng nhiều thứ

Chuyện anh chát chít với ai

Chuyện đêm khuya ngồi viết cho ai

Chuyện yêu đương mù mịt và không chịu yêu nước lèo

 

Em bảo thế giới chung quanh anh ồn ào son phấn

Không trầm lặng sâu sắc

Không tư tưởng nghệ thuật hay thích chuyện con heo

Không trăn trở văn chương, không làm thơ vắt dòng

 

Rất thích chụp hình nghệ thuật đẹp sang

Mà không biết tạo dáng, ánh sáng lung tung

Không văn hóa Hà Nội, không thật thà miền Nam

Chỉ gàn gàn miền Trung Việt kiều hay cãi

 

À có lần em nói anh đặc biệt

Đặc biệt chân quê khi anh đọc thơ

"Anh có bao giờ thôi nhớ em"

Chỉ tại anh run quá nên đọc sót chữ "kia"

 

Em bảo sao anh không quan tâm đến chính chị

Mà suốt ngày cứ việc chính em

Gió lạnh ngoài kia mang theo mùa đông băng giá

Cái lưỡi bỗng cà lăm như sức nặng bốn nghìn năm kéo tới

 

Đả đảo cái ngu

Ngu... hu hu hu

Em cười và bảo

Anh nói... giống kiểu lưu manh chính trị

 

 

Đặng Hiền

 

BÀI THƠ THÁNG BA

 

Tìm bài thơ tháng ba bỏ lên

Như là khuyến mãi cho liều thuốc bổ cuộc tình

Thấy em cười tươi như men rượu

Không than già vì nhờ đông trùng hạ thảo

 

Hình như nhân loại đã được cứu

Không còn sợ bệnh đường loại hai

Thấy bạn loay hoay tìm đường cứu nước

Bằng gánh hàng rong thuốc  đắng như niềm đau

 

Thôi đành tặng nhau huyền thoại

Cho qua một khiếp phù sinh

Hát câu thơ người xưa

Nô lệ ngàn năm cùng nội chiến từng ngày

 

Tìm bài thơ tháng ba

Nghe nhói đau âm u  bóng tối

Thời gian đã làm trò ảo thuật bằng những câu khẩu hiệu điên mê

Mà học hoài không thuộc chữ yêu thương.

 

Đặng Hiền


 

XIN THAY QUỐC TỔ

 

Có đơn xin vào quốc tịch

Có đơn xin ra

Chưa thấy mẫu đơn nào

Xin thay Quốc tổ

 

Vậy mà có kẻ

Hô hào xin nhận

Đất nước người làm Tổ quốc thứ hai

Và màu cờ là trò hề thay đổi

 

Chuyện cuộc đời cười ra nước mắt

Phải tra lại tự điển mấy lần

Tổ quốc,Tổ quốc là gì?

Truy tìm định nghĩa chữ đớn đau

 

Khi mà từ nội đến ngoại

Luôn sống bằng huyền thoại

Và anh hùng chỉ là nạn nhân

Của đám đông hèn nhát

 

Viên thuốc giảm đau là hy vọng

Trên chuyến viễn hành tuyệt vọng

Tự do như hơi thở như khí trời

Có ai rao bán tự do

 

Trang sử nào ghi dân ta Man di

Thực dân nào khoác hoàng bào khai hóa

Lời rao tâm thần

Xin thay Quốc tổ...

 

Đặng Hiền




ĐÀN ĐIẾM BUÔN

 

Khi em thay màu áo
Màu son môi vẫn hồng
Chỉ tình tỉnh như không
Dù lòng buồn quá mạng

 

Có câu hỏi lan man
Bạn làm gì để sống
Làm thơ không phải nghề
Chợt buồn như bất lực

 

Hôm nào tung quảng cáo
Bán tòan thuốc cường dương
Chính chuyên cùng trăng gió 
Đạo đức che loạn tình

 

Có rất nhiều thứ giả
Nhưng giả hại thần kinh
Là lăng loàn trí tuệ
Là trí thức giả hình

 

Khi em thay màu áo
Và khoát đủ màu cờ
Ơi em buồn không hở
Tự do đàn điếm buôn…

 

Đặng Hiền


ĐỌC LẠI BÀI THƠ THÁNG TƯ

Qua tháng tư rồi
Anh có trở về ngày bình thường
Như đi bác sĩ, làm tình và các thứ
Mình lại hẹn nhau mùa điên năm sau

Không biết cơn điên có cần sáng tạo
Như tái tạo biển đảo làm phi trường rồi bay lên
Thôi đừng nói giải phóng, quốc hận và thắng thua
Khi mà tình yêu giới hạn

Khi em bảo anh
Phát biểu không đường đi xuống
Lập lại nhiều lần con chữ a a...
Đoạn kết với hò reo và chết hết

Bên kia biển có thằng con đỉnh cao trí tuệ
Nó bảo lùa người vào trại tù là nhân văn
Ừ thì ác và ngu
Cớ sao tiếng cười chúng ta nhốm cùng nước mắt

Những ngày cuối tháng tư
Em ngủ suốt ngày chỉ thức dậy để ăn rồi lại ngủ tiếp
Vì không thích nghe ồn ào
Dù ở Sài gòn lớn hay nhỏ

Bài thơ đi xuống
Rớt sâu vào trong mắt bạn
Cơn đau lưng quặn đau từ ánh mắt
Những tia hy vọng lóe lên như bóng pháo bông chợt tắt

Qua tháng tư rồi
Anh có trở về ngày bình thường
Như chơi trò thả bong bóng bay
Thiên đường xa mù bu lô bu loa… điên.

Đặng Hiền

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
27 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 100664)
“ B ây giờ tôi mới hiểu: thì ra con người đối với Hồ Chí Minh chẳng là cái gì. Ông mơ thấy cưỡi rồng lên thượng giới, sao vàng năm cánh mộng hồn quanh. Con rồng, ai cũng biết, là biểu tượng của nhà vua. Ông mơ cưỡi nó thì ông đâu phải là một người trong chúng ta.[...] Con người là vốn quý nhất , tôi từng nghe ông nói với mọi người trong lần gặp anh hùng La Văn Cầu ở Thác Dẫng, mùa thu năm 1950. Stalin cũng nói thế. Mao Trạch-đông cũng nói thế.Mà đúng: con người chỉ là vốn thôi, để kinh doanh cái gì đó. Khi là vốn, nó thôi là Người ,” (Vũ Thư Hiên)
27 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 130078)
C ó bữa niềm vui chui qua cái trôn kim Gõ cửa và nói Đã đến giờ thay ca! Nhưng tôi từ chối Tôi yêu nỗi buồn của mình Nó nhen lên ngọn lửa Từ tâm từ tâm...
25 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 126865)
l ời đã chết từ khi vượt cạn đi tìm nhau mới biết con đường gần mà lại vòng vèo như ruột non ruột già nên câu thơ có hình đa giác
23 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 126559)
C huyến xe Kinh kỳ đi xuống phía anh phố nguyên từng nắm người nguyên từng gói cười nguyên từng lố khóc nguyên từng chén ô hô...
22 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 103454)
N hà văn Lữ Thị Mai kết duyên cùng .. .
21 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 100126)
Q ua những bài dạy sử địa từ cấp đồng ấu tiểu học của thế kỷ XX-XXI, sách giáo khoa chữ Việt mới (dựa trên chữ cái Latin, tiêu biểu là cuốn bài giảng sử ký và địa dư dùng cho các lớp Dự bị và Sơ đẳng bậc tiểu học của Trần Trọng Kim và Đỗ Đình Phúc xuất bản lần đầu năm 1927) lịch sử Việt Nam khởi từ nhà Hồng Bàng (2879-258 Trước Tây Lịch [TTL] kỷ nguyên), với mười tám [18] vua Hùng hay Hùng vương [Xiong wang].
21 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 94656)
V ới thời gian, làm sao hàn gắn được lòng tin cậy đang bị sứt mẻ, để tiến tới được một Tinh Thần Sông Mekong như một mẫu số chung, nối kết các quốc gia trong vùng. Điều ấy cũng đòi hỏi giới lãnh đạo có tầm nhìn xa, biết hướng tới sự thịnh vượng cho toàn vùng thay vì chỉ thấy mối lợi cục bộ trước mắt nhưng với cái giá lâu dài phải trả của chính mình và của các nước lân bang.
21 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 100305)
K hi tầu đi ngang qua tượng Đức Trần Hưng Đạo, tôi thấy ngài vẫn đứng uy nghiêm, tay cầm kiếm chỉ xuống dòng sông. Tôi chợt nhớ đến lời nguyền của ngài “Nếu không thắng giặc Nguyên, ta sẽ không trở về con sông này nữa”. Bất giác, tôi tự nói thầm nếu không tìm được Tự Do, chắc mình cũng không thể trở lại được con sông này.
21 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 102959)
“Xin đừng gọi tôi là nhiếp ảnh gia chiến trường, tôi chỉ là một nhiếp ảnh gia mà thôi." Đó là lời của Don McCullin, một nhiếp ảnh gia người Anh được coi là cây đại thụ trong làng nhiếp ảnh Anh quốc, với hơn 50 kinh nghiệm chụp ảnh các cuộc chiến từ Berlin, Việt Nam, Campuchia, đến Bangladesh và Trung Đông.
11 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 91878)
T rong văn học sử Hoa Kỳ có hai hiện tượng nổi bật với nhiều điểm giống nhau, đó là nữ văn sĩ Margaret Michell với cuốn Gone With The Wind (1936) và nữ văn sĩ Harper Lee với cuốn To Kill A Mockingbird (1960). Cà hai cuốn tiểu thuyết cùng có bối cảnh là miền Nam Hoa Kỳ, cùng khai thác đề tài xung đột chủng tộc (da trắng và da đen), cùng bán được mỗi cuốn trên 30 triệu ấn bản (tính tới năm 2008). Cả hai tác phẩm lại cùng được giải Pulitzer danh giá, đã được dịch ra nhiều thứ tiếng, và dựng thành phim rất thành công, chiếm được nhiều giải Oscar.