MẮT SƯA
Trắng đẩy vào ô cửa phố Phan
không qua nổi chiều sương mù ẩm cánh
từ đấy về vòm cầu Phùng Hưng
áo mỏng phù dung họa bích
làm sao thấy được em
ngày xuân tuyết trinh kỳ trăng quên hẹn
những đôi mắt tự tìm mình
những gót giày nhỏ xinh lười bách bộ
lạ thay phố ngày toàn khói
hơi người thơi thới trời mây
không gì thật hơn ánh nhìn màu trắng.
MƯA ĐỒNG VĂN
Mắt người đã khô
mưa vẫn trũng tim đá núi
đêm nay mình không ngủ được
vơ vất rượu ngô khèn lá chợ phiên
người Mông bán mua gì
hơi cỏ Mã Pì Lèng ngai ngái
sa mộc sóng đôi vẽ lại đỉnh trời
đèo sau mưa khởi toàn mây trắng
người tìm người vắng trong mơ
tường đá ấm mùa đào chín lựng
má bừng vía lửa đêm đông
triệu người bóng nhòa lưng núi
váy xòe theo đuôi ngựa cuối thung xa
chúng mình cứ nhìn nhau mà khóc
tia mắt lịm hơn bát rượu dốc sau cùng
bỗng chốc chân người bất động
những cung đường xa khuất lang thang.
MƠ LẠ
Bỗng thấy mắt mình rụng rơi
bỗng thấy đôi tay lần tìm trong bóng tối
ta đuổi miết theo những hòn bi
bình minh lăn phía nào chưa rõ
còn bây giờ
hoa sữa thơm đến bất đồng ngôn ngữ
một thoáng mưa mắt phố hai hàng
ký ức đổ vào ta gốc rạ
tháng Chạp vọng về hoàng hôn sương sa
tỉnh dậy chẳng tìm ra cặp mắt
trời đông sang da thịt buồn căng
cơn mơ lấy đi những điều rất thật
may ra còn trí nhớ ăn năn.
KHAI XUÂN
Lộc biếc vừa đơm nhức áo
núi in giấy mới chùng chình
ý nghĩ vượt vùng yên tĩnh
mây lành tạo tác đào phai
nơi này sót bụi mưa tháng Chạp
lau sậy qua tay rức hơi người
ai hát lại bài ca vách núi
muôn lối mòn thui thủi vắt lên cao
trẻ con ùa vào
lòng ta...
má hồng, chân không, mắt ướt
giỏ nan đựng đầy quả dại
ta mua thêm nỗi bâng khuâng
áo người một hàng lộc biếc
năm tháng trổ ra hờn tiếc...
NHỮNG GIẢ DỤ
(1)
Em bỏ đi khuôn mặt rườm rà
bức tượng cổ hắt vào muôn điệu sáng
son môi in màu nắng
hoa loa kèn mang mùi áo rất xa
thuở ấy có người theo ta
hỏi gì đều không nói
khóe cười váng đầu nghĩ ngợi
dẫn về sân ga lên mười
đường lá rụng phập phù ngọn lửa
vỉa hè bùng đám cháy nhỏ
chỉ riêng mình biết thôi
đời sống kia tươi tốt ngời ngời
bức tượng an vui đêm nào phẫn nộ
mắt trùng khơi bờ cõi chân mày
mi ướt ken dày mưa lũ
ta bắt đầu nghi hoặc mọi cơn mơ.
(2)
Khuya nay phên giậu quỳnh dao
ai vào phải mang đồ trắng
hẳn có người đang sợ lắm
trò chơi ám phận đàn bà
thì thôi
tắt đèn
vào nhà
nửa chừng thinh không áo mỏng
thềm rêu hút chặt bàn chân
quỳnh cười rất trong
dao sắc mật thư nghìn đêm có lẻ
tình ái mong manh chuyện kể dư thừa
ai lỡ vào đây chưa thể ra
nhớ đọc ba lần câu thần chú
tôi đã vào đây như phù du...
(3)
Mưa từ bên kia hoang dã
trà ấm lòng ban mai
ta tưởng tượng thêm một vài mùa hạ
gieo phong ba đâu đó bên mình
nước mắt có từ thời chưa sinh
ấy là dòng sông nhỏ
vắt qua đồi má khô
vô thức điềm nhiên thổ lộ
biển quanh ta quạnh đắng chén trà
muối trắng ân tình hữu hạn
nói gì cũng mặn
mọi ngôn từ đều dẫn đến ăn năn.
(4)
Buổi chiều thắp nến lên
nắng chói mờ đuôi mắt
lòng dửng dưng rụng đầy thanh xuân
chưa kịp nhớ nhung gì
đã tắt
người ta đối thoại với nhau
sao mình đau
thấy như tim ngừng đập
thấy đón đầu cửa ngực một dòng sông
bóng núi trăm năm chảy thành sáp nến
tên chiều nhạt hơn mưa đêm
ta chợt thấy những tàng cây luống tuổi
gọi mây trôi ngun ngún khói trời
ai cũng nói ngôn từ quá mới
tấc lòng độ lượng mồ côi
tận cùng mọi cuộc đối thoại
là chiếc gai đau nhói chôn vùi
(5)
Huyên náo vầng trăng mê rong chơi
trần thế có người suốt đời trồng cỏ
mong đổi màu khu vườn
nghìn lá đỏ nghiêm trang như mực
người búng vào lau sậy niềm tin
lỡ chết đi đời tuốt cờ bông trắng
nào ngờ chỉ là mây sà xuống
cho vay
thực ra vườn vẫn lay lắt cây
ai giả dụ thì tự bày câu chuyện
ý nghĩ lên rêu biết lối mà xanh
hoặc tàn lụi sẽ an lành trong đất
vì ta vầng trăng chợt thức
treo giữa trời mưng mưng vành nôi
người trồng cỏ đánh rơi đôi hài gió
từ đó mộng mơ nhân bản thăm dò.
LỮ THỊ MAI
- Từ khóa :
- LỮ THỊ MAI