Cao Nguyên là bút hiệu của Lưu Trọng Cao Nguyên. Sinh ra và lớn lên tại Sàigòn. Bắt đầu làm thơ từ những năm đi học Y Khoa xa nhà. Hiện đang cư ngụ tại Nam Cali cùng với vợ và hai con trai. Chúng tôi hân hạnh gởi đến quí văn hữu và độc giả những thi phẩm của Cao Nguyên
TCHL
CÓ BAO GIỜ MÂY TRẮNG MƯA
Gặp lại người ngỡ tỉnh ngỡ say
Như trang ước mơ xưa ai giở lại
Như lá rơi một tờ lạc lối
Vào vườn thu vàng ối trong tôi
Em ơi, tuy hồn tôi không ranh giới
Nhưng em thôi tùy ý vào ra
Kẻo hạt yêu đương lại trổi mầm quằn quại
Dù có bao giờ mây trắng mưa!
Cao Nguyên
GIẤC TRƯA
Trưa đang dài và loang lổ lắm
Nắng thật dầy đặc quánh trên sân
Tay em gầy cong thêm vì nắng
Chói chang màu trắng áo ai đây?
Mây trắng sang ngang, nắng miên man
Trái đất ngừng quay làm lắc lư cơn nhớ
Chiếc bóng để đằng em, em có hay?
Nếm nắng rồi mới biết nắng cay cay
Cứ như là mình đang khô héo
Mỏng lại dần, treo nắng say sưa
Rơi. Rồi rớt. Rồi cong mình trên phố
Ngơ ngác buồn như sau giấc ngủ trưa…
Cao Nguyên
MƯA ĐÊM
Chập chờn thành giọt mưa đêm
Mắt long lanh ướt để chìm ánh sao
Đêm dài rơi rớt về đâu?
Trần ai mê mải một màu u mê!
Đèn đường chảy dọc lê thê
Vũng trăng tan vỡ, bước về xốn xang
Lạc loài tiếng thở dài ngân
Không gian run rẩy từng vần gieo cung
Phải chăng số kiếp ruổi rong,
Mưa đêm yên phận hoài đong chán chường
Mênh mông tối, miên man buồn
Trời ơi, sao chửa sáng giùm giọt mưa?!
Cao Nguyên
MƯA ĐÊM
Nhạc Võ Tá Hân - Thơ Cao Nguyên -
Ca sĩ Diệu Hiền - Tranh Đỗ Quang Em
MƯA
Mưa lăn cửa sổ giọt dài
Người em sầu mộng lại hoài mong ai
Ngập ngừng mưa ướt lạnh vai
Nhắc người lữ khách mắt môi nhạt nhòa
Mưa phập phồng ở dù hoa
Cho ai cười nói bên ai dưới dù
Lối đi mưa xóa mịt mù
Mưa ngang, mưa dọc, mưa vu vơ buồn
Mưa viền gò má em vuông
Sao mưa rơi ngược ướt luôn mây trời?
Mưa tuôn ướt nỗi chơi vơi
Vươn vai lớn dậy giấc mơ hôm nào
Mưa gay gắt, mưa ngọt ngào
Rót câu chuyện cũ chén trào đắng cay
Mưa ơi sao cứ mưa hoài!
Không thương cánh nhạn loay hoay giữa trời?
Mưa sao mưa mãi mưa hoài…
Cao Nguyên
MƯA
- Nhạc Võ Tá Hân - Thơ Cao Nguyên
- Ca sĩ Diệu Hiền
25 NĂM
hai mươi mấy năm trước,
anh với em cứ nhìn nhau
anh kể chuyện vô duyên,
em cười
em không thích trời mưa
anh lại ưa ướt át
đã lắm lúc,
anh với em đâu lưng
che gió cát
cho con chim nhỏ trên vai
rất lắm khi,
anh với em nhìn chung một hướng
định đường bay
cho con chim nhỏ trong tay
hai mươi mấy năm sau,
mình vẫn nhìn nhau
em nhớ ngày xưa anh hay kể chuyện vô duyên,
anh cười
em bây giờ thích trời mưa
và đang hong khô những ướt át của nhau.
Cao Nguyên
GÃ
Gã ngồi khóc một mình
Không vì chất da cam
Làm chết con nghé què
Bỏ vườn đi lên tỉnh
Gã nằm khóc một mình
Chẳng vì mất tình yêu
Của con bồ hàng xóm
Vượt biên sau bảy lăm
Gã đang ói một mình
Không nhớ hồi cãi tạo
Chôn thằng ở cùng lều
Chết toi bịnh thổ tả
Gã nghiến răng một mình
Người ta tưởng gã cười
Chẳng nhớ trại tị nạn
Gặp con vợ mồ côi
Gã quị gối một mình
Nhìn lên cây thánh giá
Đọc lên câu khẩn cầu
Ai viết giùm tiếng Mỹ
Gã gào thét một mình
Chắc nhớ hôm chơi bóng
Thằng nhỏ đá vào chân
Vết bầm tan mau quá
Gã gật đầu một mình
Quên đi chuyện thằng Mễ
Đã lấy phần cắt cỏ
Thoi mất cái răng vàng
Gã ôm bụng một mình
Bác sĩ họp ra nói
Kỳ này sẽ không khỏi
Tim thằng nhỏ hết xài
Gã nằm chết một mình
Khi bác sĩ từ chối
Lấy con tim sần sẹo
Ghép vào cho thằng nhỏ
Cao Nguyên
CHO MƯỢN
Cho mượn cái hôn sưởi ấm tình
Màn đêm lạnh nhạt đã vây quanh
Tấm lòng cho mượn chưa được trả
Mãi tiếc con tim chẳng biết mình
Mượn lại chiêm bao để kiếm mình
Mượn chút thăng bằng để thở ra
Mở mắt sao còn nghe than thở
Một chút lo ra, chút nhớ mình
Lại mượn yêu đương, lại gói mình
Mượn tên, mượn tuổi, mượn bình yên
Chim bay cánh mượn vào không biết
Mượn của mai sau, mượn không-nên
Mượn mãi vô duyên kể chuyện mình
Đi không thấy tới mượn hay quên
Dù sao đi nữa trong cái lỡ
Mượn cái vô thường của vô biên
Cao Nguyên
- Từ khóa :
- CAO NGUYÊN