- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

PHƯƠNG UY VÀ NHỮNG BÀI THƠ THÁNG TÁM

06 Tháng Tám 201711:14 CH(Xem: 29967)
dc 22
Tranh Đinh Cường



VẮNG 1


Trong những ngày cuối mùa hè này, cùng ngồi với tôi xuống đây đi em. Chúng ta đã đi quá xa mùa xuân cũ rồi, hãy dừng lại, ngồi giữa những tháng năm hoang tàn này, và chiêm bái lần nữa những điều đau đớn cuối cùng. Nơi chúng ta đi qua bằng trận mộng du của thế kỷ trước, đã không còn lưu trữ lại được gì cả. Người đàn bà xõa tóc của ngày hôm qua đã không thể trở về bằng lời triệu hồi của cánh đồng, dù rạ rơm vẫn tỏa đắp. Khi mùi hương của đóa tỷ muội sau mưa không thể ngát thêm để chảy tràn trề qua dịch não, lấn át trận viêm xoang lưu cữu của những tán cây ngấm nước mưa, thì chúng ta không thể nào phục chế cho những im lặng đã rơi vãi sau kì phân hủy đó.

 

" Hãy khuấy động không khí ẩm ướt này" tôi nói với tôi khi sự im lặng đã đi quá dài. Vết muỗi châm đêm qua không còn mang lại điều đau đớn hơn trong một buổi sáng đầy nắng. Thì cơn lạnh buốt gai óc tràn về trên những lọn tóc ngắn, trên gáy và trên đôi vai đã sớm mỏi mệt, cũng sẽ không cứu vãn được gì cho những tàn phai có tính toán sẳn, như những hợp âm mưa vẫn cứ trút trên mái nhà tháng tám. Ngồi xuống đây đi em.

 

Hãy ngồi xuống đây , em. Nơi bóng đêm sẽ ngự trị cho những mệt mỏi thường nhật. Mùi mắt lá sẽ tỏa hương cho những khúc cầu nguyện còn nguyên vẹn những ám thị xanh nhức nhối. Chúng ta hãy hát cho những cái chết đã đi qua cuộc đời mình., mùa xuân đã chết, mùa hè đã chết, tuổi trẻ đã chết, hi vọng đã chết..... những ám vong trong ngục Azkaban cũng đã chết trên những trang sách ố vàng. Chúng ta chỉ còn hôm nay trong tay mình. Liệu những ngón tay gầy khô có giữ được gì cho em, cho tôi? Khi ngày hôm nay cũng đang nhích dần về quá khứ?

 

Rồi những cái bóng sẽ dịch chuyển về những khu rừng , mọi u buồn sẽ trở nên mốc meo trong những xanh xao của thời gian. Thời khắc chúng ta không còn cảm ứng được mọi bất trắc phù phiếm sẽ xảy đến. Chúng ta đã tìm ra nhau chưa?

Ngồi xuống đây đi em, trên những con sóng cuối cùng, bên những ngọn suối cuối cùng, hãy cùng tôi hát ca cho những tồn tại sót lại của ngày hôm nay. Trước khi dần tan ra trong những cơn áp thấp tháng tám, hãy nhảy múa với tôi bên ánh sáng của que diêm cuối cùng vẽ ra trong đêm trắng, tiếng hát lầm lũi một mình một ngày rồi úa tàn, đốm lửa que diêm sáng lên rồi cũng tàn, trong căn phòng vắng ấy, khúc luân vũ sau hết có được trỗi lên, với em , với tôi?

 

Vắng 2

 

Tôi sẽ ngồi nhớ về em

Khi không còn đủ sức để viết nên những câu thơ nữa.

Những con chữ lạc loài vất vưởng dắt nhau đi trốn

Tôi đã hụt hơi

 

Sáng sẽ là tháng tám

Tôi ngồi vuốt ve những cánh hoa dị dưỡng đã chết khô đêm qua

Trên trang kinh mù lòa không lời cứu rỗi

Vòng chuỗi giật mình

Lời xưng tội bơ vơ

 

Tôi sẽ ngồi nhớ em

Giữa sự rỗng hoác mênh mông không hề mang gương mặt nào

Giữa những sâu thẳm và lạnh không hề mang bóng dáng nào

Giữa thời khắc câm- lặng- không- từ- bóng- tối nào

Vòng vô sắc nở ra những xoáy ngút gió.

 Lúc này em ở đâu?

 

Tôi sẽ ngồi nghĩ về em

Về những kỷ niệm chỉ còn như một bản scan mờ

Chúng ta có bao nhiêu kỷ niệm về nhau?

 Em đã quên chưa?

 

Giữa những sắc câm- lặng- mờ - mịt của quá khứ đã trôi qua như bản in lỗi Giữa những hồi ức của những tháng năm chơi vơi trên đường dẫn

Giữa những tình cảm neo đậu trên ánh xanh leo lét của màn hình điện thoại lúc nửa đêm

Những gì còn lại của chúng ta

chỉ - là - sự - dần - dần- biến - mất

 

Xưng tội

 

Có thể tôi đang tự lừa mình trong đêm chấp chới trốn chạy

Những ảo giác luôn luôn có sự mù lòa dẫn đường xuyên suốt những tối tăm của tưởng tượng

Có thể em đang lừa mình qua những đêm thăm thẳm trôi

Và rằng tôi có một vị trí nào đấy để dừng chân?

 

 Có thể nơi thanh xuân vừa tắt nắng một hi vọng nảy mầm

 Mặc dù không phải mầm xanh nào cũng xanh và tươi tốt

Có những nụ mầm chưa bao giờ thành cây và không phải tia sáng nào cũng tràn trề hi vọng

Những vòng lặp tròn xoay chỉ dẫn tới vô cùng

Cắt ngang một đoạn đường những đường chéo nhau trong không gian cũng quá lao lung

Có những giao nhau không phải là bến đậu.

Những bàn tay mỏi nhừ buổi tiệm cận tìm nhau

Đi qua cho hết những buổi ngày không nhau để rồi sẽ sợ một đêm gió rét. Những nhành đối nhau trên hyberpol làm gì có cùng giao điểm

 Để trang trắng màn hình tôi treo tang cho những giấc mơ.

Chúng ta đã lướt qua nhau chưa?

 Giữa những khoảnh khắc người tấp nập?

 Hay là tôi đang tự lừa mình trong thương nhớ

Giữa những khúc ăn năn em chắp tay xin lời cứu rỗi

Dấu thánh buông rơi chuỗi thập tự lưu đày

Tôi nuốt ngược những hạt mầm chết yểu

" Xin Người đừng thứ tha con"

 PHƯƠNG UY

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
18 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 84096)
Bích Khê tên thật là Lê Quang Lương, sinh ngày 24/3/1916 tại quê ngoại, xã Phước Lộc, quận Sơn Tịnh, nhưng lớn lên tại quê nội thị xã Thu Xà, xã Nghiã Hoà. Hai nơi đều thuộc tỉnh Quảng Ngãi. Mất ngày 17/1/ 1946, tại Thu Xà.
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 92542)
Nguyễn Thị Thảo An sinh ngày 03 tháng 2 năm 1960 tại Sài Gòn, tốt nghiệp đại học sư phạm Sài Gòn, hiện định cư tại Kennesaw Georgia, USA . Tác phẩm : *Tuyển Tập (in chung với 4 tác giả khác) *Bức Phù điêu Khắc Cạn (tập truyện, Văn Mới 2001)
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 85067)
LTS: Lê Vương Ngọc tên thật là Lê Đình Quỳnh, xuất thân là giáo sư tư thục Trung học các trường Hưng Yên, Hải Phòng thập niên 1950 và Sài gòn 1960. Ông nhìn vấn đề văn hoá như một “hobby” – Làm thơ, dịch sách, nghiên cứu, biên khảo nhiều về Phân tâm và Di truyền học – Theo quan niệm phê bình sáng tạo của Oscar Wilde…
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 87849)
Bạn có thấy đâu đó, người ta bày bán ba hình tượng ngồi riêng rẽ với hai bàn tay bịt kín hai mắt, bịt kín đôi tai, bịt kín miệng? Hay có lúc ba người ngồi chồng lên nhau theo thể hình tháp. Đứng nhìn lâu, có chút sảng khoái ở nghệ thuật mời chào. Nhưng đem về tập tành chủ nghĩa sống theo. Không thấy. Không nghe. Không nói. Bạn mới thấy nỗi niềm của từng nhịp thở ở đôi tay người.
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 114270)
Em Người đàn bà sống dậy lúc nửa đêm icon bật sáng Lang thang trong thế giới ngôn từ Đi về bằng đôi chân giả Dối gạt nhau qua lũ hình nhân sặc sỡ Sắc màu
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 73536)
Một cái chết tức tưởi, phi lí như thân phận con người trên cõi đời, như Albert Camus đã nhận xét trước kia. Ở tuổi 46, hai năm sau ngày lãnh giải Nobel. Trong túi xách của ông có đựng bản thảo cuốn tự sự hư cấu còn dang dở Le Premier Homme (Người đầu tiên), kí ức tặng mẹ, “người sẽ không đọc được nó’’. Cây ngô đồng (không hiểu sao) nay không còn nữa, chỉ có đài tưởng niệm dựng ở ven làng. (1)
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 95370)
Sự thật là tôi không khóc khi chị cướp mất người đàn ông của tôi. Chị trơ trẽn mơn trớn anh ngay trước mắt tôi, rồi lại giả đò lúng túng vì những hành động ấy. Giá tôi có thể đẩy chị về nơi thật xa. Đẩy chị vào khoảng không vô chừng của bóng tối, trong sa mạc, cát bụi.
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 82485)
Thật trơ trẽn, chúng nó hít hà, giá mà bóp vú em - dù chỉ qua lớp áo bà ba và áo nịt - được cái thì dù tử thần bảo phải nhượng cho mươi tuổi thọ, chúng cũng ký cả hai tay. Chàng cười diễu, bọn mày chẳng biết thế nào là tình ái. Chẳng chịu khó tìm phương đến đích. Nếu chinh phục được họ, sá gì hai quả đào mưng sữa kia chứ, bao nhiêu hầm mỏ ruộng nương mà các cô không dâng sạch cho tình lang?
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 94344)
...Cô y tá nựng tôi! Tôi chồm lên ngang vai rồi liếm vào mồm, cô ngã ngửa ra, tôi tiếp tục vồ lấy. Tôi hôn cô. Tôi hít cô. Tôi xé quần áo cô. Tôi kiên quyết không rời cô. Tôi không có ý thức, mà cũng chẳng biết đạo đức là gì? Tôi đã tấn công cô y tá, đấy là họ bảo tôi thế, có người bàn thiến hai hạt dái của tôi...
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 93898)
Nơi nào mùa xuân bắt đầu? Mùa Xuân bắt đầu từ những mầm cây non còn ngủ sâu dưới lòng đất giữa mùa Đông giá buốt. Chúng là những đứa con của các cây bố cường tráng, khỏe mạnh; và những cây mẹ dẻo dai, sum suê kết quả suốt mùa Hạ thơm lừng; sau những đêm ấm nồng lửa nhiệt đới và mặt trời không bao giờ tắt giữa đôi tay. Các bố mẹ cây gửi tình yêu của họ trong bọc lụa theo gió, để những đứa con mang mùa Xuân đến cho mặt đất và muôn loài.