- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

KIẾN TÁNH

15 Tháng Ba 20171:21 SA(Xem: 30888)

pix-ngoquocphuong[4]

Tác giả: Ngô Quốc Phương, sinh năm 1970, nghề nghiệp: Nhà báo, nguyên Giảng viên Đại học Quốc gia Hà Nội, hiện đang sinh sống tại Kent, Anh Quốc, từng có bài vở đăng trên Talawas, Văn Việt...


Sớm tinh mơ, sư chú đi đâu về mặt hớt ha hớt hải:

‘Bạch Thầy, thầy hoan hỉ giúp con, có một nữ thí chủ cứ đứng ngoài hiên cửa Chánh điện, con nói hoài giờ nhà chùa đang nghỉ, mà vị đó cứ đứng ở đó đợi hoài...”

“Con nói sao, thí chủ nào, đợi hoài là đợi cái chi vậy?”, sư cụ đang ngơi nghỉ trên giường chống tay ngồi dậy hỏi đệ tử trẻ.

“Mô Phật, bạch Thầy, người đó muốn xin nhà chùa một loài hoa cho được.... thanh thản ạ!,” sư chú khẽ khàng và lễ độ đáp.

“Vậy sao, có chuyện như thế mà con cũng phải vô hỏi thầy?”, sư cụ ngồi hẳn dậy, khẽ cười và bảo đệ tử.

“Dạ, bạch Thầy, con hiểu ý ngài ạ, nhưng nếu chuyện chỉ đơn thuần có thế, con đâu dám thất lễ vào làm kinh động ngài đọc sách ạ!”, sư chú chắp tay thưa lại.

“Vậy con đã ứng xử thế nào, con có mời thí chủ ấy vô không, hay là để người ta cứ phải đứng ngoài bất tiện thế,” ngài nói và đưa tay ra làm ý với học trò.

“Bạch thầy, con có mời nữ thí chủ vào trong, nhưng vị ấy nói là chỉ xin một loài hoa rồi đi ngay ạ!”

“Vậy sao, vườn nhà chùa đầy muôn hoa đấy, sao con còn chần chừ?”, sư cụ lấy chiếc quạt phe phẩy và khẽ mỉm cười, nói.

“Dạ, lúc đầu con ra sau ao, tìm vài bông sen, sen mùa này đẹp và thơm ngát Thầy ạ, con mang ra đưa tận tay dâng tặng nữ thí chủ, không quên nói là của nhà Chùa và Thầy trụ trì ban tặng,” sư chú nói.

“Nhưng thí chủ lạ lắm, nàng nhìn con và từ chối hương sen!”

“Có chuyện thế sao, Mô Phật! Vậy vị ấy còn muốn gì?,” sư cụ đỡ lấy chén trà sen từ tay đồ đệ sẽ sàng hỏi.

“Dạ, tín chủ muốn xin hoa hồng mà là hoa hồng đỏ thắm ạ? Và cứ nằng nặc đợi ạ,” chàng sư chú đáp và má ửng hồng cả lên.

“Thôi đến đây ta hiểu rồi, con và nữ thí chủ ấy có quen nhau từ trước không? Thế con có để người ta đợi nữa hay là không?”, sư cụ hạ chén trà xuống chiếc bàn nhỏ cạnh đầu giường, nơi có vài cuốn kinh sách ngài đang đọc dở dang.

“Dạ, bạch Thầy, con không dám ạ, con phải vào đây để vấn ý thầy ạ,” sư chú mặt đỏ hết cả lên và hình như hai tay của chàng hơi rung động.

“Mô Phật, con hãy nghe ta, ra ngay sau vườn, tìm khóm hồng nào thắm nhất mà tặng người ta, đừng bao giờ chấp cái gì là sen cái gì không phải là sen cả”, ngài hơi nghiêm giọng nói với học trò.

“Con phải biết ở đời đừng nên chấp bất cứ sự gì, hãy làm ngay những gì có thể, đặng để cho người ta thanh thản, hạnh phúc, an lạc thì làm, con nhé”, ngài nói rồi khẽ xua tay bảo đồ đệ lui ra và nhấc một cuốn kinh lên, khẽ lật trang rồi đọc tiếp.

Ngoài kia, hương thơm của muôn loài hoa theo làn gió mát chợt ùa vào, nghe đâu trong ấy có cả mùi oải hương nào tím lắm một ngày Xuân!

NGÔ QUỐC PHƯƠNG

(08/3/2017- Kent, Anh quốc)







Ý kiến bạn đọc
22 Tháng Mười Một 20178:59 CH
Khách
"Chiếu kiến ngũ uẩn giai không" chính là đỉnh cao nhất của Phật pháp: “Con phải biết ở đời đừng nên chấp bất cứ sự gì, hãy làm ngay những gì có thể, đặng để cho người ta thanh thản, hạnh phúc, an lạc thì làm, con nhé”. Ở đây "thầy" là biểu tượng của người đạt đạo, còn "trò" là biểu tượng của người đang tu học. Không rõ tác giả có ý nào khác ?
14 Tháng Tư 20176:39 SA
Khách
Quá hay anh Phương câu chuyện tuy ngắn nhưng bao hết từng hơi thở của cuộc sống ,những gì làm được cho Tha nhân nên làm nếu có cơ hội
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
13 Tháng Năm 20153:53 SA(Xem: 30614)
Đám đông đã chia thành hai phe và tranh cãi rất quyết liệt. Cuộc tranh cãi có khi đổ máu đã kéo dài suốt 40 năm. Sự tranh cãi ấy bắt đầu từ những thứ tài sản cướp được của những người chạy trốn. Đôi lúc, qua những khe cửa rất nhỏ từ xa, có những ánh mắt nhìn về phía họ mà sợ hãi. “Lạy trời, lạy thánh, cho chúng ôm hết về mà im tiếng ngay đi”. Đó là bọn đĩ điếm và quân ăn cướp.
13 Tháng Năm 20153:43 SA(Xem: 31377)
Từ nhà tạm cư ở Merang, Trăng-ga-nu, đúng chữ là Terrenganu, Cao Ủy đã đưa 38 người của tàu SS0682 nhập trại Bidong, chỉ riêng anh Huân bị đứt một lóng tay và Bố ói ra máu đòi vào nhà thương nên Cao ủy bảo ở lại đất liền. Chớp mắt Ngà thành thông dịch viên đi theo vì dường như đó là điều hợp lý (!) và làm cho người đi kẻ ở được an tâm.
26 Tháng Tư 20151:48 SA(Xem: 30411)
Trước và sau thời 1954-75 ở Miền Nam, không thấy ở nơi nào khác trên đất nước ta, văn học được phát triển trong tinh thần tự do và cởi mở như vậy. [Võ Phiến nói chuyện với Đặng Tiến 28-10-1998] Có thể nói Võ Phiến là một trong số các tác giả được viết và nhắc tới nhiều nhất. Trước khi quen biết nhà văn Võ Phiến, tôi đã rất thân quen với những nhân vật tiểu thuyết của ông như anh Ba Thê đồng thời, anh Bốn thôi, ông Năm tản, ông tú Từ lâm, chị Bốn chìa vôi từ các tác phẩm Giã từ, Lại Thư nhà, Một mình...
20 Tháng Tư 201512:22 SA(Xem: 30704)
Ngày 30-4, ngày nếu có một triệu người vui, cũng là ngày có một triệu người buồn. Câu nói trong quá khứ của ông Võ Văn Kiệt, nguyên Thủ Tướng chủ trương chính sách Đổi Mới, được lập đi nhắc lại nhưng liệu có còn chính xác với tình thế hiện tại của đất nước ? Ngày nay, kinh tế tụt hậu, hàng xuất là lao động giá bèo, cái đinh vít cũng không làm được mà nhập hàng ngoại tuốt tuột, nợ chồng chất. Rồi tham nhũng lên đỉnh cao, đạo đức xã hội xuống cấp...
13 Tháng Tư 20154:11 CH(Xem: 32787)
Cho tôi quá giang qua mùa nắng hạ Bỏ mặc phố trôi về phía thật xa Cho tôi quá giang về nỗi buồn hôm bữa Có còn người với góc phố chậm đưa?
12 Tháng Tư 20154:32 SA(Xem: 32584)
Bất ngờ, chị đến gần la lớn. Chào, ông thiếu úy đồn trưởng. Người xe thồ giựt mình sém phun cọng mì, mắt nhìn lấm la lấm lét xung quanh. Tám năm trong tù ra, giờ mới có người gọi ông là thiếu úy. Lạy chị, đừng gọi tôi như rứa. Tôi mới được…từ trại cải tạo về…trả quyền công dân thôi.
09 Tháng Tư 20154:54 CH(Xem: 33309)
Người đàn ông cán sự xã hội rất nhanh nhẹn và hoạt bát, thao thao bất tuyệt với giọng Bắc nhưng vẫn là âm gốc Huế. Anh dí dỏm kết luận bài học công dân đầu tiên: "Xin nhớ cho đây không còn là ở Việt Nam nữa, quý vị bây giờ đang ở trên đất Hoa Kỳ, đã có hoàn toàn tự do, kể cả tự do phê bình tổng thống hay quốc hội, nhưng - anh ta ngưng lại một chút như để tự tán thưởng bằng một nụ cười riêng thú vị: nhưng quý vị sẽ không có tự do trốn thuế. Trốn thuế ở Mỹ thì chỉ có ở tù và được coi là tội nặng nhất..."
09 Tháng Tư 20154:07 CH(Xem: 31505)
Chúng ta đang trên đường đi về phía những ước mơ Nên câu thơ mãi xanh tươi dưới vòm trời khái niệm Mang theo hành trang tình yêu Nào dám nghĩ đó là viên kẹo ngậm Nên sự chỉ định nào cũng đều tối nghĩa phải không em?
09 Tháng Tư 20153:54 SA(Xem: 32144)
Tôi ngồi nhìn thằng bạn chơi games trong căn phòng của nó, một buổi trưa nóng bức, hơi nóng hầm hập nằm bên ngoài ô cửa kính đóng chặt, khung cửa thỉnh thoảng rung lên vì gió. Trong phòng máy lạnh chạy đều đều mang theo một làn hơi mát có tác dụng phụ khiến người ta khô mũi. Ngày chủ nhật, hai thằng con trai chẳng có gì làm ngoài việc nhìn nhau chơi games.
09 Tháng Tư 20153:19 SA(Xem: 34267)
Ới cha ơi, sao nhà cao cửa rộng cha không ở, cha lại bỏ con bỏ cháu mà đi, ới cha ơi! - Ới cha ơi chúng con ăn ở với cha như bát nước đầy sao cha lỡ bỏ chúng con mà đi cha ơi! Phướn, người con thứ hai phủ phục xuống quan tài cha khóc nức nở, tiếng khóc không lâm li nhưng cũng đủ làm cho lòng người đến viếng đám ma xao động mà thêm thương tiếc cho ông Phượng