- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

EM CÒN CẦM GIỮ GIÊNG HAI

27 Tháng Giêng 201712:18 SA(Xem: 26310)
21083789_10212140600803440_756841293069317845_o
ảnh Hoang Thi FB


EM CÒN CẦM GIỮ GIÊNG HAI

 

Em thả tóc bay theo cầu sông Hàn

Đứng một mình chuyện trò với gió

Chuyến phà xưa ngày tháng nguôi quên

Giêng hai về em còn cầm giữ

 

Đà Nẵng và những chiều tháng chạp

Trong mắt ai buốt lạnh đìu hiu

Gởi hàng cây bên đường tiếc nhớ

Bước chân em hiu quạnh lối về

 

Có nhói tim xưa khi ở sân bay

Nói lời cuối chia hai tình vĩnh biệt

Mùa xuân hình như cũng không về

Để cả đời ai hoài nhớ tiếc

 

Em thơ ngây mang trái tim của Chúa

Bảng lảng hồn rung những hồi chuông

Dể tôi buồn quê nhà từ độ

Vết thương chưa khép kín ưu-phiền

 

Tôi dấu tình tôi trọn kiếp lưu-đày

Lênh đênh trời tháng giêng dông bảo

Thương em giờ năm tháng không vui

Bên trời tuyết nhuộm

hàng phong đỏ màu trụi lá

 

Gọi em về mùa xuân cầm giữ

Trong mắt người "lệ-đá" trăm năm

Gởi lại người mối tình xưa cũ

Giữ lại trong tôi một ký-ức buồn !

 

Huy Uyên

(01-2017) 

 

 

NÓI CHUYỆN VỚI NGƯỜI BẠN H.O.

 

Bạn vẫn ngồi hoài ghế đá trước hiên siêu thị

Mùa xuân đã chuyển xanh màu lá

Nắng ngọt thêm tình đất LittleSaigon

Tháng giêng sương chiều ngậm sửa

 

Dỗ dành tim nơi đất người bão tố

Màu táo hồng rưng rức môi ai

Chút Huế về chạy quanh nổi nhớ

Vắt sầu Cali lên vai

 

Đã xưa lắm rồi quên người,môi hôn

Mưa chan đầy trời tháng chạp

Cớ sao hai mắt bạn buồn

Tháng ngày phế hoang còn mất ?

 

Cố nhân quên ngày gãy súng

Tim lính xưa đem gởi quê người

Bốn mươi năm hơn cỏ cây héo rụng

Ngày héo tàn thân xác tả tơi !

 

Lòng còn thèm mùi da thịt đàn bà

Nổi trôi đời cây cỏ dại

Tóc xưa đầu tóc bạc sương sa

Cầm lòng đứng bên đường dành dỗ

 

Nước mắt khô mòn lệ đá

Cô đơn cuối cùng bủa vây

Nắng LittleSaigon cháy lòng mà nhớ

Trời Cali hình như màu mây

 

Bao năm rồi đã cố nguôi quên

Không còn ra ngồi ghế đá

Thiên Chúa xưa cũng đã quên bạn buồn

Đời chinh nhân một đời cơ cực .

 

Hạnh phúc từ lâu đóng cửa

Xếp lại Tổ Quốc cuối đường

Đám tang,bể dâu,khói lửa

Băng bó từ đầu những vết thương

 

Bài hát mùa xuân quá buồn

Ở đây cây phong,bạch dương,liễu rũ

Đêm thức dậy thì thầm

Người chiến binh xưa từng đêm giông bão

 

Ngậm ngùi đặt nhánh ô liu 

Xuống tầng địa ngục !

 

Huy Uyên

(1-2017)

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
14 Tháng Tám 20151:33 SA(Xem: 34738)
Mang tiếng lấy chồng có cái mát Việt Kiều gia thế, sang đến nơi mới vở lẽ gả ta chỉ giàu mỗi mớ chữ vô dụng, uổng công thị mưu toan tính toán lấy chồng đi Mỹ. Bỏ làng bỏ xóm theo gả sang đây sinh con đẻ cái, thị làm việc đầu tắt mặt tối. Làm quần quật bao nhiêu cũng không đủ ăn thua với thiên hạ.
12 Tháng Tám 20153:54 SA(Xem: 30089)
Dù ai có nghệ sĩ tính tận mây xanh, vốn coi tiền chả ra gì, chắc cũng có lúc phải lúng túng im lặng, khi vắng nó. Ít tiền mà để anh bạn mới quen bao cho bữa nhậu lớn hai người, để nợ mãi một bữa nhậu, thì chắc chừng nào bao lại được thì mới dám bè bạn tiếp với người ta. Ít tiền sao dám rủ rê ai, không rủ không đến với ai thì có ai chơi với mình.
12 Tháng Tám 20153:45 SA(Xem: 30875)
Khung cửa sổ. Những con người đang di chuyển ở phía dưới con đường. Tạp âm trộn lẫn vào nhau: tiếng người và tiếng còi xe rú rít. Nga tìm kiếm một chút trong trẻo xung quanh, nhưng cái váng vất kia chỉ làm bẹp dí quả tim xuống phía dưới lồng ngực.
12 Tháng Tám 20153:27 SA(Xem: 32326)
Thời đó, và có thể còn đậm nét ở thế hệ của tôi (1940), văn nghệ, văn chương theo định nghĩa của Xuân Diệu là “run với gió, mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây”. Mây gió trăng, sao, bầu trời xanh biền biệt vẫn là những đề tài muôn thưở của văn hoá, văn học. Thiên nhiên vẫn mãi là cái nền để thị hiện sự hiện hữu và tâm cảm của con người. Cái vở tuồng đời sống cần có mộït sân khấu để người ta yêu nhau, ghét nhau, ham muốn, thù hận, chiến tranh. Mặt trời lên, mang hơi ấm và sự bao bọc yên bình, đêm về với niềm đe doạ nhưng cũng đầy quyến rũ của một vũ trụ thăm thẳm “thiên la địa võng” vây bủa chung quanh.
06 Tháng Tám 20152:42 SA(Xem: 31072)
những mảnh vỡ quá khứ một hôm cắt đứt niềm tin cái thói hèn trở chứng trong một ngày bi quan
06 Tháng Tám 20152:28 SA(Xem: 15537)
Lễ Đầu Hàng Của Ông Cháu Mạc Đăng Dung (30/11/1540-29/4/1541) tiếp cận một thời khoảng dày phủ sương mù của những cuộc tâm lý chiến giữa Trung Hoa và Việt Nam, kéo dài từ thời thượng và trung cổ, tới hiện tại, cũng như các phe phái đối nghịch nhau tại mỗi nước.
04 Tháng Tám 20151:25 SA(Xem: 31649)
“ Tôi nhìn người đàn bà qua lớp gương mờ - tái nhợt như một cái xác chết di động. Gương mặt người đàn bà còn tinh tươm những trăn trở, héo úa. Cơn hoảng loạn còn in sâu vào đồng tử, nó trao tráo như mắt của một con cá đang mắc vào chiếc lao móc.”
04 Tháng Tám 20151:15 SA(Xem: 33499)
Em khóc trên ngực anh bằng đôi mắt của ngàn năm về trước nơi chúng mình gặp nhau miệng vực thấy cánh sao rụng xuống lưng chừng
02 Tháng Tám 201511:48 CH(Xem: 30690)
Cô chờ cho thời gian trôi dần tới nửa đêm, trong căn phòng không bật đèn bóng tối như đang trùm lấy tất cả; nằm trên tấm nệm mỏng, cô nhìn lên trần nhà. Một con thằn lằn đang ẩn mình trong bóng tối thỉnh thoảng lại chắc lưỡi khe khẽ. Đêm tưởng chừng như tĩnh lặng nhưng lại ẩn chứa trong mình vô vàn âm thanh.
02 Tháng Tám 20152:00 SA(Xem: 32141)
Nguyễn Đình Toàn có bút hiệu ban đầu là Tô Hà Vân nhưng thành danh với tên thật và cũng là bút hiệu chính thức sau này; sinh ngày 6 tháng 9 năm 1936 tại huyện Gia Lâm, bên bờ sông Hồng, ngoại thành Hà Nội. Di cư vào Nam 1954, Nguyễn Đình Toàn bắt đầu viết văn làm thơ, viết kịch, viết nhạc, cộng tác với các tạp chí Văn, Văn Học