- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

NGƯỢC DÒNG

20 Tháng Tư 20161:24 CH(Xem: 25309)

Tangoulis-Misty-Scapes-2-710x710
Ành- Vissilis Tangoulis







LTS: Lâm Nhược Trần có truyện đăng ở Hợp Lưu từ những năm dầu tiên khi tạp chí mới phát hành... Anh vừa gởi đến Hợp Lưu những sáng tác mới của anh. "Ngược Dòng" được viết theo dạng "một truyện trong truyện ", tác giả sẽ đưa chúng ta vào những không gian lạ lùng giữa thật và ảo , giữa nhân vật tiểu thuyết và con người... Mời quý bạn cùng đi vào thế giới truyện của Lâm Nhược Trần.

 

TẠP CHÍ HỢP LƯU

 

 

 

 

 

 

Hắn đã chết. Một cái chết đầy bí ẩn. Buổi chiều vàng. Những chiếc lá úa ngập tràn trên đường phố không bụi bậm. Hắn đến tìm tôi trong khoảnh khắc trắng dã sau cơn mưa. Nhưng tôi nghĩ, hắn đã chết.

Bão lớn đập mạnh vào cánh buồm. Con sóng điên cuồng hất tung mảnh hình hài gầy guộc của hắn. Hắn lăn lộn, ngầy ngật trong cơn buồn nôn. Đôi bàn chân buộc chặt vào thành gỗ. Số phận hắn bị trói gô vào mạn thuyền. Đấy là sự tự chọn lựa của hắn. Chọn lựa cái chết không trăn trối, không cần người tiễn đưa.


Hắn thầm lặng ra đi. Không vướng mắc. Năm ngày lênh đênh trên biển. Vài phút thoáng qua. Một đời người. Hắt hiu như ngọn đèn dầu trước gió. Rồi cuối cùng hắn và con thuyền trôi sâu vào đại dương.

Buổi chiều vàng. Những chiếc lá úa ngập tràn trên đường phố không bụi bậm. Hắn đến tìm tôi trong khoảnh khắc trắng dã sau cơn mưa. Tôi biết, hắn đã chết.


* *
*


Hắn tên Jan. 32 tuối. Hắn có một ước muốn lớn lao trong đời là đi vòng quanh thế giới. Mỗi nơi hắn đến, hắn để lại một cuộc tình. Tình hay chỉ là quan hệ xác thịt. Với hắn, không phải là điều quan trọng. Hắn bảo, được làm tình với những cô gái thuộc đủ mọi chủng tộc trên trái đất này, là niềm đam mê lớn nhất trong đời của hắn. Hắn không thích bị trói buộc, dù chỉ là một cảm giác vương vấn nhỏ nhoi trong hành lang kí ức.


Cách đây một năm, quen tôi, hắn bảo “Tao sẽ đến thăm nước mày. Nơi đó, chắc có nhiều điều thú vị để khám phá.” Hắn đến và ở lại với Hà Nội một tháng. Trở về. Gặp tôi, hắn kể “Đi gần khắp địa cầu, chưa nơi nào giữ được bước chân của tao. Thế mà, trong thời gian ngắn ngủi ở Hà Nội, tao lại vướng mắc bởi sóng nước Hồ Tây. Thật lạ!”. Đất nước của tôi lạ lùng như thế. Quan hệ với nó như một định mệnh. Như sự dan díu với một người đàn bà. Thiếu vắng thì khắc khoải, nhớ nhung da diết. Gần gũi một thời gian, đôi khi cũng thật mệt nhoài và chán chường.


* *
*


Cẩm Nhung quyết định bỏ chồng để lấy hắn. Cô gái Hà Nội một con, hiện đại, chối bỏ những thực tế đầy bế tắc để có được một cuộc đổi đời cách xa mười hai ngàn cây số. Một sự đánh đổi cần thiết, cô bảo thế. Hắn đón cô sang đây, chuẩn bị chu đáo cho cô một cuộc tự lột xác. Chấp nhận cho cô bảo lãnh đứa con riêng bốn tuổi sang chung sống. Như thế, hắn là người tử tế. Những ước mơ bình thường một đời người, có lẽ, Cẩm Nhung đã tìm thấy được ở hắn, nơi đây, một đời sống ổn định nhiều hứa hẹn. Cô thật sự mang ơn hắn.


Thời gian đầu, hai người sống chung mặn nồng. Cẩm Nhung đem đến cho hắn những niềm vui bất ngờ mà cả đời của hắn chưa có dịp trải nghiệm ở những người con gái Tây phương sòng phẳng và nhiều ham muốn. Cô dịu dàng. Biết chiều chồng.


Nhưng đời sống lứa đôi chỉ êm ả được vài tháng. Sau đó, dần dà, hắn thường vắng nhà. Và những mối tình vụng trộm. Những cuộc truy hoan bất tận. Những đêm giải sầu trong men rượu và trên thân xác phụ nữ khác tiếp tục diễn ra. Với hắn, đời sống đồng nghĩa với tâm thức phiêu lưu và sự hưởng thụ. Cẩm Nhung ghen. Hắn thản nhiên giải thích “Anh vẫn luôn yêu quý em. Nhưng cuộc sống của anh còn có những cái khác. Em phải tập dần để hiểu và thông cảm cho anh.” Cô phản ứng quyết liệt “Em không thể nào thông cảm được cái chuyện anh tiếp tục san sẻ tình cảm với những người đàn bà khác. Như thế là không tôn trọng em.”


Hắn đến bên vợ. Đặt bàn tay lên vai cô rồi kéo cô ngồi xuống cạnh mình trên cái ghế bành giữa phòng khách. Nhìn vợ một lúc, hắn vỗ về “Mình là hai đứa đã trưởng thành. Lấy nhau, đấy là một sự kết hợp sòng phẳng. Bên cạnh đời sống vợ chồng, mỗi người đều có đời sống riêng, hoàn toàn độc lập.” Cẩm Nhung khó chịu “Anh không thấy như thế là quá ích kỷ sao?” Nhưng hắn vẫn cố giữ vẻ thản nhiên “Kẻ nào không biết nghĩ cho mình là dại dột. Và anh có những nguyên tắc của anh.” Thấy vợ vẫn ngồi im, hắn nhếch môi cười rồi nói tiếp, giọng khiêu khích “Anh rất công bằng. Em cũng có quyền được tự do quan hệ với những người đàn ông khác, nếu em muốn.”


Cẩm Nhung nhìn chồng kinh ngạc. Cô xoay người lại, đưa tay với lấy gói thuốc lá trên bàn, rút ra một điếu đưa lên môi mồi lửa hút. Tỏ vẻ nghĩ ngợi. Ngoài kia, trời vẫn rực nắng.


Cuối cùng, sau nhiều lần nghe chồng thuyết phục, Cẩm Nhung bắt đầu lao vào những cuộc phiêu lưu tình cảm mới. Những buổi tiệc làm tình tập thể được tổ chức liên tục thâu đêm suốt sáng. Jan đưa vợ đi dự mọi cuộc vui mà hắn biết. Những cuộc thay vợ, đổi chồng xảy ra gần như hàng tuần, tại nhà riêng hay ở những sex-clubs. Lúc đầu, Cẩm Nhung ngỡ ngàng. Nhưng dần dà, cuộc sống buông thả ấy đã đem đến cho cô nhiều điều thú vị.


* *
*


“Xây dựng nhân vật Cẩm Nhung, tao thấy mày hơi quá tay. Qua nhân vật này, mày muốn nói gì với độc giả?” Trường, bạn tôi, hỏi tôi sau khi xem xong xấp bản thảo tôi để trên bàn.


“Tao chẳng có chủ đích gì. Thấy gì thì ghi lại vậy. Và thích viết thì cứ viết. Thế thôi.”


“Câu chuyện thiếu tính hiện thực. Phụ nữ Việt Nam làm gì có người phóng túng như Cẩm Nhung. Mày không thấy thế à?”


Tôi và Trường đang tranh cãi thì Cẩm Nhung từ xa chen vào:


“Em thấy anh Trần ác thực đấy. Sao lại dựng lên hình ảnh em trơ trẽn và tồi tệ đến thế? Ngoài đời làm gì có những chuyện như thế, phải không anh?”


“Chuyện như vậy thì đâu có gì là lạ. Nếu em không tin thì...”

 

Tôi chưa kịp dứt lời thì từ trong bản thảo, Jan cười sặc sụa:


“Anh Trần đùa dai thật. Tôi mà lấy được một cô gái Việt Nam xinh đẹp như Cẩm Nhung làm vợ thì tôi sẽ hết sức trân quý và gìn giữ cổ cho riêng tôi như một báu vật. Làm sao tôi có thể san sẻ cô ấy cho ai chứ ? Chuyện phi lý quá.”


Tôi quả quyết “Chuyện có thật ít nhất là 99%”.


Mọi người cười đùa rồi lẳng lặng biến đi. Tôi pha một tách tra rồi trở lại bàn, gõ tay lách cách xuống chiếc computer.


* *
*


Dù tự nguyện chấp nhận nếp sống thác loạn của chồng, đôi lúc, từ thâm tâm, Cẩm Nhung vẫn cảm thấy có một sự hụt hẫng lớn. Lắm lúc, trở về với chính mình, trong tâm trạng mỏi mệt và trống vắng, cô cảm thấy thật ê chề. Cô thèm một sự săn sóc ân cần của chồng. Jan vẫn thản nhiên như không biết gì. Cô trách móc. Hắn cười đùa. Cô giận hờn. Hắn lẩn tránh. Mọi chuyện cứ thế trôi qua.

Về sau, Jan có quan hệ với cả những người đồng tính luyến ái. Quan hệ mới mẻ này tạo cho hắn nhiều thích thú. Hắn tâm sự “Đến đây, lúc đầu, tôi chỉ muốn thử cho biết. Dần dà, tôi khám phá ra chính mình. Khám phá ra được những điều mình thật sự yêu thích mà từ lâu tôi cứ ngờ ngợ không hiểu và cố tránh né. Sống với đàn bà tuy thú vị nhưng cũng có nhiều cái rắc rối quá. Họ có những mong mỏi ‘lớn lao’ làm cho mình mệt mỏi.”


Rồi Jan đưa người bạn trai về sống chung tay ba. Đến lúc ấy Cẩm Nhung chịu không được nữa, phải nộp đơn xin ly dị chồng và dẫn con ra sống riêng.


* *
*


Khi Jan bệnh nặng phải đưa vào nằm viện, Cẩm Nhung vào thăm. Jan không còn mạnh mẽ và háo hức như trước. Hắn gầy đi nhiều. Mặt hốc hác. Trên làn da xanh xao ửng lên những vết thâm đen nứt nẻ. Nhìn hắn, Cẩm Nhung rươm rướm nước mắt. Nàng mở túi xách lấy vài món ăn đặt trên bàn. Jan lên tiếng:


“Em đi thử máu chưa? Nên đi thử đi. Trước khi chết, anh muốn biết rõ mọi chuyện đều tốt đẹp với em.”


Cẩm Nhung nhìn Jan thẫn thờ.


“Chưa. Nhưng chuyện gì đến rồi sẽ đến, muốn tránh cũng chẳng được.”


Jan nhìn Cẩm Nhung một lát, không nói gì. Hắn xoay người nhìn ra ngoài. Mưa nhòe nhọet trên khung cửa kính. Tự nhiên hắn thấy lạnh dù nhiệt độ trong phòng khá nóng. Cẩm Nhung đứng dậy kéo chăn lên tận cổ cho hắn rồi ra về.


Jan nhắm mắt lại. Căn phòng vắng đến lạnh người. Nỗi đau sần sùi hằn trên da thịt. Hắn thấy những bóng người chập chờn, lõa lồ đổ ập về phía trước. Những nụ cười què quặt, nham nhở và trơ trẽn. Âm thanh hỗn độn làm căng các sợi thần kinh của hắn. Thân hình hắn như tuột ra khỏi những mảnh vải rách nát bay lả tả trong không gian. Máu từ những lỗ chân lông ứa ra. Những cái lưỡi thò xuống liếm sạch. Jan vùng dậy với lấy con dao cắt trái cây trên chiếc bàn nhỏ đặt ở đầu giường. Một nhát thật sắc, bộ phận sinh dục của hắn lìa ra khỏi thân thể. Hắn cầm lấy con cu dầm dề máu trong tay, đưa lên trước mặt. Nhìn.


* *
*


Khi tôi vào thăm, vết thương của Jan tương đối đã lành nhưng sức khỏe của hắn càng lúc càng suy sụp. Hắn hỏi “Cẩm Nhung dạo này thế nào? Hơn một tuần nay, tôi chưa thấy cô ấy đến thăm.”
“Tôi không rõ lắm. Lâu nay tôi ít gặp cô ấy”
. Tôi đưa quyển sách Siddhartha (*) cho Jan: “Quyển sách này khá hay, anh đọc chơi cho đỡ buồn.”


Cầm quyển sách trên tay, lật đi lật lại vài trang, nhìn tôi, Jan xúc động “Cảm ơn anh.”


* *
*


Jan sang Thái lan, đến sống trên một ngọn núi sừng sững nhìn xuống ngôi làng thưa dân. Hắn thuê người dựng một mái nhà tranh cạnh một ngôi chùa khá lớn. Nơi đây, khung cảnh trầm lặng. Xung quanh, cỏ mọc xanh mượt. Những hàng cây cổ thụ tỏa đầy bóng mát. Tiếng côn trùng, tiếng chim hót nỉ non cả ngày. Xa xa, những cánh đồng lúa mênh mông. Một hướng khác là biển. Biển xanh thẳm.  Jan vẫn thường viết thư cho tôi và mời tôi đến thăm căn nhà bên cạnh ngôi chùa của hắn.

 

Trong chuyến về quê ăn Tết vừa rồi, tôi tạt qua Thái Lan và đến tìm Jan. Căn nhà hắn trống vắng và lạnh lẽo. Bụi bám đầy trên chiếc bàn kê cạnh cửa sổ. Trên đấy, một tờ giấy trắng có mấy dòng chữ nguệch ngoạc “Sống là một cuộc lên đường. Chết là cái cõi đi về.”  Tôi nhặt tờ giấy, xếp lại bỏ vào túi. Nhà chùa cho biết thêm.

 


“Ông Jan có đời sống rất lạ. Hơn một năm qua, chúng tôi thường xuyên trao đổi với nhau nhiều chuyện đạo và đời. Nhưng tôi thật sự không hiểu ông ấy. Ông ấy sống lặng lẽ. Những lúc rảnh rỗi, ông thường ra ngồi hàng giờ bên gốc cây cổ thụ. Trầm ngâm. Suy ngẫm. Ông không phải là thiền sư, nhưng ở Jan, tôi thấy cả một sự bình lặng của một dòng sông, dòng sông chảy ngược về thượng nguồn. Cách đây mấy tháng, một hôm bỗng dưng ông ấy biến mất. Tôi có xuống ngôi làng dưới kia để tìm. Mấy người ở xóm chài cho tôi hay là có một ông Tây gầy nhom đến mua một chiếc thuyền buồm. Và sau đấy, không ai biết ông ấy đi đâu nữa.”


* *
*


Tôi biết. Tôi biết hắn đã thầm lặng ra đi. Không vướng mắc. Năm ngày lênh đênh trên biển. Vài phút thoáng qua. Một đời người. Hắt hiu như ngọn đèn dầu trước gió. Rồi cuối cùng, hắn và con thuyền trôi sâu vào đại dương.


Jan vùng lên khỏi trang bản thảo, phản đối “Không phải. Tôi không chết như thế. Không có kết cuộc như thế.”


Nhưng tôi vẫn tiếp tục gõ những dòng chữ cuối cùng trên computer. Buổi chiều vàng. Những chiếc lá úa ngập tràn trên đường phố không bụi bậm. Tôi biết, hắn đã chết.

Lâm Nhược Trần
Chú thích:

(*) Quyển sách “Siddhartha” của văn hào Hermann Hesse. Bản dịch tiếng Việt “Câu chuyện dòng sông”.

Ý kiến bạn đọc
05 Tháng Hai 20174:55 SA
Khách
Rất cám ơn anh Lam Nhược Trần,hôm naY tình cờ đọc được hai truyện ngắn của anh,lòng cảm thấY buồn vời vợi,Nguyệt muồn xin phép anh share về fb của Nguyệt nhưng không biết anh có đồng ý không?Và Nguyệt muốn hỏi những truyện ngắn của anh đã được in thành sách và xuất bản chưa? Nếu có thể mua và mua bằng cach nào mong anh trả lời Nguyệt qua email <nguyetnguyen222703@gmail.com>
Trân trong.
Thu Nguyệt Nguyễn
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 92018)
N hạc sĩ Nguyễn Đức Quang, một trong những người sáng lập Phong Trào Du Ca Việt Nam hồi thập niên 1960, vừa qua đời lúc 4 giờ sáng ngày 27 tháng 3 nhật tại California, Hoa Kỳ, thọ 68 tuổi.
26 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 78096)
M ỗi lần trước khi trở lại miền Trung, điều tôi thường hỏi: ngoài đó bây giờ mưa hay nắng. Lần này cũng thế, người em tôi vừa từ Huế trở về sau hai mươi ngày công tác nói: trời đang nắng và thành phố đầy hoa phượng, hoa sen. Bây giờ ngoài đó mùa hè và tôi nhớ tới không khí oi bức trong những chuyến đi cũ vào những thời gian đầu mùa hè: hoa phượng đỏ trên những ngọn cây, hoa sen nở đầy trong hồ Tĩnh Tâm, chung quanh trường thành, những trái nhãn nhỏ sai trên ngọn cây trong Thành nội.
26 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 90679)
G he chòng chành giữa dòng nước, tôi sợ hãi ngồi bám chặt mạn thuyền, mắt láo liên nhìn trời đêm sáng lờ mờ ánh trăng mười chín. Chúng tôi ngồi dồn đống trong khoang thuyền. Hai tên đàn ông to người chèo ghe gõ nhẹ trên mui báo hiệu đã đến nơi tạm an toàn, chúng tôi có thể cử động đôi chút. Người chèo mũi vén tấm lá che mui nhìn vào.
26 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 81572)
C húng tôi tới thị xã Cẩm Phả vào hồi mười giờ sáng. Một cơn mưa bất thường ập xuống, làm như trời cũng cảm được lòng người, nhỏ những giọt nước mắt của trời để làm chất xúc tác cho những giọt nước mắt của người có dịp tuôn trào.
25 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 75173)
Ở mức độ cao hơn một tiểu thuyết khiêu dâm, Florence Dugas dẫn người đọc tiến dần đến chỗ thưà nhận nỗi đau và sự chối từ hiện hưũ, mà nguyên nhân bắt nguồn từ một tuổi thơ bất hạnh. Viết thẳng tay bằng một văn phong sống sượng - nhưng không trơ trẽn - Florence Dugas, với tự truyện Thống Muội , đã bóc trần mọi tình huống, gây xót xa, băn khoăn, trăn trở nơi người đọc. Là giáo sư kịch nghệ của hàn lâm viện kịch nghệ tại Pháp, cô cho xuất bản Thống Muội năm 1996, lúc 28 tuổi.
25 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 77476)
C uộc phỏng vấn Cổ Ngư, Thận Nhiên, và Đỗ Lê Anh Đào với những tiêu đề: "Trở về cùng nhịp thở đất nước; Thơ, con đường ngắn nhất ; Việt Nam, không chỉ là một cuộc chiến" đã được Hợp Lưu thực hiện...
25 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 81768)
"Tôi mang đất nước tôi trong tim như một chàng trai mang chiếc bào thai đôi. Đó là sự nối kết dị thường. Nối kết với quê hương tôi và vì vậy bào thai đôi này phải được che đậy, bóp nghẹt, công nhận và cũng đồng thời bị từ chối. Thế là ta mang nó như mang một đứa trẻ đã chết. Sự nối kết dị thường buộc tôi phải có mối quan hệ với một đất nước khác.
24 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 87521)
N gay sau khi tỉnh dậy, Aisawa đã đi tìm bố mẹ và những người thân của mình. Mỗi ngày cậu bé đều để lại lời nhắn trên giấy: “Con sẽ đến vào 11h ngày mai, xin hãy đợi con. Con sẽ đến vào ngày mai”. Những dòng chữ nhắn nhủ của cậu bé này đã khiến cho bất kỳ ai dù là cứng rắn nhất cũng phải rơi lệ.
23 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 84115)
B ắt chước nhà văn Song Thao, tôi dùng vỏn vẹn chỉ một chữ, làm tựa đề cho cuộc trao đồi này. Nhà văn Song Thao cư ngụ cùng thành phố với tôi, mặc dầu chẳng “cách hai đoạn đường dài”, mặc dù không “cách nhau một dậu mồng tơi”… nhưng gạt bỏ vấn đề địa hình nhiêu khê nọ, chúng tôi luôn gần kề trong gang tấc, bởi giản dị, chúng tôi cùng táy máy “vọc chữ” dưới ngôi nhà chung: Văn chương. Lần chuyện trò này, hình thành do hai điều: Thứ nhất, những người bạn phương xa của tôi vẫn thường dọ hỏi: Song Thao là ai? Thứ hai, cách đây mấy hôm, nhà văn chung “phường khóm” với tôi đã vừa in xong cuốn Phiếm số 9. Để câu chuyện đi gần với tinh thần “vui thôi mà” của cố thi sĩ Bùi Giáng, tôi tránh hỏi tới những vấn đề nặng nề, nghiêm trọng của tình hình đất nước. Hy vọng những người từng tủm tỉm cười khi đọc Phiếm, sẽ hay biết đôi điều về tác giả, vốn kín tiếng nhưng rất sung (hiểu ở nghĩa viết mạnh). Hồ Đình Nghiêm
22 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 117010)
H ình như tôi bắt đầu yêu anh. Rất mơ hồ, nhẹ nhàng. Thật lạ lùng khi tôi không muốn ngăn chặn sự phát triển của tình cảm âm thầm đó, mà như còn muốn vun đắp cho nồng nàn thêm. Tưởng vô tâm mà lại như cố tình. Tưởng đùa vui mà hóa ra lại đau đớn. Mà, đau đớn thật. Và vô duyên nữa. Cuộc đời đang bình thản êm đềm bên Matt tự nhiên bị xáo trộn, bị đảo tung mọi trật tự.