- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

CÓ NGƯỜI CHỈ GẶP MỘT LẦN…

22 Tháng Giêng 201612:34 CH(Xem: 31330)
            
ThoHacThanhHoa

 


T rước hết tôi chỉ biết họa sĩ Đinh Cường qua tranh vẽ của ông và qua những bài

thơ đăng trên bán nguyệt san Văn của bác Nguyễn Đình Vượng.             

Trong thời gian  dạy ở trường Lương văn Can Saigon, tôi thường lui tới thăm

anh Trần Phong Giao nhà ở dốc cầu Kiệu gần chợ Tân Định đường Hai bà Trưng,

ghé quán cà phê của nhà thơ Huy Tưởng đường Bà Lê Chân . Một buổi sáng tôi

ghé lại quán uống cà phê. Nhà thơ Huy Tưởng chỉ ông khách đang ngồi uống cà

phê gần đó hỏi tôi: ông có biết người  ngồi đó là ai không? Họa sĩ Đinh Cường đó

Thấy ông ngồi yên lặng một mình tôi định lại làm quen  nhưng vì tôn trọng sự im

lặng của ông tôi đành thôiVà từ đó không ngờ hình ảnh Đinh Cường như khắc như

chạm vào tâm trí tôi .Đó là lần duy nhất và cũng là lần cuối tôi biết họa sĩ Đinh

Cường.

  

Rồi  bị cuốn hút vào vòng xóay của cuộc sống , tôi không còn thì giờ để nghĩ

đến ai thậm chí cả đến bản thân mình và không còn dám nghĩ đến chuyên văn nghệ

văn gừng nữa… cho đến khi liên lạc được  với  nhà văn Nguyên Minh  người chủ

trương tập san Quán Văn tôi mới biết họa sĩ Đinh Cường đang ở Mỹ , lâu lâu có về

Việt nam triển lãm tranh. Tôi  nhờ anh Nguyên Minh in cho một tuyển tập thơ văn

vừa được nhà xuất bản Văn Học cấp giấy phép.Tôi cũng không quên nhờ anh cho

tranh bìa và phụ bản của hoa sĩ Đinh Cường.Và nguyện vọng của tôi đã được đáp

ứng..Chừng một tuần sau tôi nhận được tập thơ in thử anh Nguyên Minh gửi xuống

có tranh bìa và phụ bản vẽ hình thiếu nữ. Thế là thỏa lòng mong ước từ lâu – in

được tâp thơ có  tranh của họa sĩ Đinh Cường.

 

Khi nghe tin họa sĩ Đinh Cường mất ngày 7/1-2016 tôi  vừa buồn vừa hối tiếc.

Phải chi…Thôi đành mượn những dòng chữ này như nén nhang thắp lên để tiếc

thương một họa sĩ tài hoa được nhiều người mến mộ.

Rồi từ đây mỗi lần cầm tuyển tập thơ, mỗi sáng quét lá trước sân nhà làm sao

khỏi nhớ đến một họa sĩ Đinh Cường dù chỉ gặp một lần duy nhất trong đời

       

Hạc thành Hoa

        9-1-2016

 




Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 98989)
Về Mùa biển động... V ới đôi mắt tinh tường, cái nhìn thàng hậu (nhân bản) Nguyễn Mộng Giác đã xây dựng lại cuộc đời của nhiều gia đình, nhiều nhân vật trong thế hệ những người đã sống hoặc lớn lên ở trong Nam, thời kỳ chia đôi đất nước... Là nhân chứng có con mắt bao quát và sâu xa, ông nhìn và viết lại xã hội miền Nam trước 1975, thuật lại biến cố Phật Giáo những năm 60, biến cố Mậu Thân thập niên 70, biến cố 30 tháng tư 1975, thuật lại cuộc di tản, thuật lại cuộc đời tha hương trên đất Mỹ.. .
20 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 96357)
Hồn tôi ngây ngây như người nhọc nhằn leo núi, lúc lên tới đỉnh chỉ thấy những khối đá tảng xù xì rêu phong, và nhìn trở xuống là một vực thẳm đầy mây". ( Tha hương , Văn Nghệ xuất bản 1989, trang 1849). Đó là hình ảnh nhà văn Nguyễn Mộng Giác với Mùa biển động.
20 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 72113)
M ùa biển động tập 5, Tha hương là tập cuối, dày nhất, hơn 600 trang, quan trọng nhất và được độc giả mong đợi, để biết số phận nhân vật sẽ ra sao, qua cuộc «đổi đời» tháng 4-1975.
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 85498)
H ồi xưa, mẹ tôi thường theo mùa mà gọi những người đàn bà bán hàng rong vào nhà để mua hàng của họ. Mùa sen, mẹ tôi mua sen để lấy nhụy ướp trà, mùa cà cuống, mùa cốm, mùa sắn dây…
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 91887)
T ôi có thể kể một câu chuyện giống như diễn tiến tự nhiên của cuộc sống. Tất nhiên điều đó không có hại gì cho sự nghiệp văn chương của tôi. Trừ phi tôi muốn dây dưa bằng những thứ ì xèo người ta gọi là vạ miệng. Con chữ giết người. Sự sứt mẻ tinh thần đem đến những mớ bòng bòng rắc rối. Và họa vô đơn chí sẽ có một vài kẻ bắt vạ không lương thiện. Họ làm tổn thương tâm hồn nhà văn của tôi.
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 87738)
T ôi thật sự muốn viết đôi dòng tưởng nhớ anh Nguyễn Mộng Giác nhưng ngày qua bốn ngày, vẫn không viết được gì. Nhớ rất nhiều chuyện. Nghĩ rất nhiều chuyện. Âm ỉ âm u.
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 90691)
T háng 10, năm 1999, lần đầu tiên tôi gửi bài cho báo Văn Học. Gửi thử thôi. Không có hy vọng báo đăng. Một vài cây viết kỳ cựu trước 1975 bảo tôi, Văn Học, Văn “tuyển” bài lắm. Có người còn dọa, làm thơ phải biết “nhậu”, viết văn phải biết xã giao, phải có quen biết, có gửi gắm,… Đóng cửa như tôi thì viết có mà để giun dế đọc.
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 77988)
Một phóng sự ngắn về nhà văn Nguyễn Mộng Giác, người vừa ra đi trong sự tiếc thương của bằng hữu. Mời quý vị theo dõi trong phóng sự sau đây  (video 3 phút).
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 99856)
V ì người tụng một thời Kinh Tôi đi rước nắng về in hiên trời Chiều trông chiều vẫn thảnh thơi Tôi đi hái thuốc về in hiên nhà...
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 84925)
T ừ xưa tới nay chúng ta cứ nghĩ rằng sở dĩ con người biết đọc là vì i biết nói, nghĩa là biết tạo ra ngôn từ và phát biểu - còn thú vật vốn không biết nói thì làm sao biết đọc cho được. Thế mà các nhà nghiên cứu phòng thí nghiệm khoa tâm lí và khả năng nhận thức gọi là laboratoire de la psychologie cognitive thuộc trung tâm nói trên, chỉ sau một tháng rưỡi trời khảo sát, đà có thể phủ định điều mà chúng ta hằng tin chắc, khẳng định ngược lại rằng loài vượn babouin tuy không biết nói nhưng biết đọc hẳn hòi.